VỀ TÂY-PHƯƠNG

Hòa-Thượng Thích-Thiền-Tâm


 

Cơn Pháp-nhược ma cường Tan-tác,

Làng tu chân ngơ ngác đôi nơi.

Tây-Nguyên cũng một góc trời,

Lọ là đua bước vào nơi thị thành.


Đêm Tịnh-Viện chuông thanh Ngân-ngợi,

Sông Phương-Liên trăng rọi tỉnh mê.

Nẻo trần Phiền-lụy Ủ-ê,

Lưới trần thoát tục mọi bề nơi tiên.


Đạo huyền, huyền lại Hư-huyền,

Cơ thiền, thiền lại sanh thiền biết đâu?

Gắng công bền chí lâu lâu,

Khơi trong gạn đục, thấy mầu Chân-nguyên.


Phải Căn-duyên Bồ-Đề giống trước,

Vẹn Tu-trì tỏ được tiền thân,

Máy thiền rộng thẳm Khôn-phân,

Lắng tâm lãnh ngộ, thì gần chẳng xa.


Lướt Phong-ba mấy người chí cả,

Khỏi Ái-hà cũng họa Tiền-duyên!

Bướm Loan vượt bể Vô-biên,

Gió day mặc gió, vững thuyền thì xong.

 

Dốc một lòng lên non đào giếng,

Mặc lời phàm đem tiếng thị phi,

Cam lồ rửa sạch tánh mê,

Nước trong tỏ hiện, trăng kia Sáng-ngời.

 

Quyết một đời nương theo dấu Phật.

Lạc ở mình ấy thật bởi đâu?

Màu thiền đắc ý cũng mầu,

Còn hơn Chen-chúc Vương-hầu Công-khanh.

 

Chớ Đua-tranh trong vòng Ngũ-dục.

Tắt lửa lòng gắng học Ma-ha,

Cảnh nào cảnh chẳng có hoa,

Non nào non chẳng có tòa Thiên-Thai.


Khách trần ai Khôn-ngoan chèo lấy,

Tới Bảo-trì tất thấy hoa Sen,

Bỏ công Kinh-kệ hương đèn,

Tây phương về đến, một phen an nhàn!

 


AI VỀ CỰC LẠC ?



"Ai về Cục-lạc mau về,

Đừng mê trần cảnh, mà Thê-thảm sầu!"

 

Cực-Lạc Câu-lơn giáp bảy vòng,

Lâu-đài Ẩn-hiện sáng Mênh-mông!

Mưa hoa Lác-đác trời Quang-thoại,

Nhạc ngọc Thâm-trầm khoảng bích không.

 

Cục-Lạc mành châu lưới bảy từng,

Đẹp màu Liên-Hải, vẻ Trường-xuân.

Hoa Sen ánh sáng hòa trăm sắc,

Rộng tỏa hương thanh chiếu Rạng-hừng!

 

Cực-Lạc cây Quỳnh bảy lớp quanh,

Trân-cầm đua hót giọng kêu thanh.

Đường vàng Rộng-rãi, theo Giây-báu!

Lá bích reo vang, tiếng pháp lành.

 

Cực-Lạc Như-Lai đức vẹn tuyền.

Quán-Âm, Thế-Chí, sắc Vô-biên!

Hằng-sa Bồ-tát, mây lành hội,

Nghe học mầu sâu, đạo Pháp-huyền!

 

Cực-Lạc thiên nhơn đức hạnh thanh,

Khi ngồi Nhập-định lúc Kinh-hành.

Ba mươi hai tướng Kim-thân đẹp,

Sống mãi Vô-ưu bạn đạo lành.


Cực-Lạc ban mai chúng thiện nhơn.

Mang hoa, kỷ-nhạc, dạo mười phương.

Cúng-dường chư Phật, rồi nghe pháp,

Thiền-duyệt thanh trai, lúc phản hườn.

 

Cực-Lạc trời vui sáng một miền,

Đẹp mầu vượt hẳn, cảnh thần tiên.

Di-Đà sẵn trãi lòng Bi-nguyện?

Chưa biết ai là kẻ hữu duyên?



AI HỮU DUYÊN?



Đức Quán-Thế-Âm Bồ-tát nói : "Trong lúc cuối thời Mạt-pháp nầy, nếu người nào mỗi ngày đều niệm đủ một muôn câu (10,000) Phật hiệu cầu nguyện Vãng-sanh. Đó là kẻ Hữu-duyên, Quyết-định khi Mạng-chung sẽ được sanh về Cực-Lạc."

 

Nam-mô Tây-Phương Vô-Lượng Công-Đức-Tạng Thế-giới, Thánh-Vô-Lượng-Thọ, Quyết-Định Quang-Minh-Vương Phật.


Nam-mô Tây-phương An-Lạc Thế-Giới, Vån-Ức-Tử Kim-Thân, Tầm-Thinh Cứn Khổ, Quảng-Đại Linh-Cảm, Quán-Thế -Âm Tự-Tại, Bồ-Tát ma-ha-tát.

 

Nam-mô Tây-Phương An-Lạc Thế-Giới, Vô-Biên Quang-Xí-Thân, Đại-Lực Đại-Thế-Chí Bồ-tát ma-ha-tát.

 

Nam-mô Tây-Phương An-Lạc Thế-Giới, Phước-Trí Nhị- Nghiêm-Thân, Thanh-Tịnh-Đại-Hải-Chúng, Bồ-Tát ma-ha-tát.

 

Nam-mô Phương-Liên-Tịnh-Xứ Mật-Tịnh Đạo-Tràng Trúc Liên bồn thất cố Hòa-Thượng Tôn-Sư, Liên Đài Tọa hạ nhứt vị Giác-linh, Thùy-từ chứng-giám.


 

 

NAM MÔ A-DI-ĐÀ PHẬT

 

Kính thưa đại chúng,

 

Tôi bẩm chất gầy yếu, trong vài năm trở lại đây, tinh thần cùng sức khỏe thật ra đều suy kém. Vì ngại cơn vô thường chợt đến, nên nguyện an thất tịnh dưỡng, trì niệm cho mãn kiếp gởi tạm sống thừa! Trước kỳ tự tứ vừa qua, vào ngày 12 tháng 7 Âl năm Nhâm Thân 1992, Tôi có viết thư cho thầy Minh Tánh và Toại Châu nhờ thầy thay lời, xin đại chúng gồm chư Đại Đức Tăng ni và Phật tử, vui lòng thứ miễn cho việc tiếp xúc cùng làm lễ khánh tuế sau khi mãn hạ. Nhưng khi hỏi lại, thì thầy Toại Châu nói đã đánh mất bức thư ấy, nên chẳng tuyên bố. Do đó mà nhiều người đến thăm không được gặp, nên sanh lòng phiền muộn.

 

Kỳ Bồ Tát vừa rồi Sư Cô Phương Liên (Thích nữ Thanh Nguyệt) có nhắc qua việc ấy (2-8-1992) nhờ thầy Toại Châu trùng tuyên lại những lời của tôi, mà thầy cũng quên luôn. Trong ngày giỗ Tổ này e đại chúng trách rằng: Tôi bỏ quên, không để tâm nhắc nhở, nên xin có ít lời khuyên tấn, tạm gọi là giữ cho xong phần nào vai trò của người lớn trong đạo. Nhưng vì còn lo thầy Toại Châu đau yếu, rồi quên trước quên sau, nên nhân tiện nhờ Sư Cô Phương Liên (Thích nữ THANH NGUYỆT) là người thân cận (Trưởng tử tôi) thay nhọc chư tăng ni, đọc qua mấy lời phụng khuyến cho đại chúng được rõ:

 

Thưa chư Thượng Tọa Đại Đức Tăng Ni :

 

Trước tiên, tôi kính thăm tất cả đều được an lành và siêng năng tiến đạo. Thứ đến, xin có đôi lời phụng khuyến.

 

Từ xưa đến nay, trong nhà chùa vào trong những ngày vía Tổ chư Tăng Ni thường có lời phục nguyện:

 

“Tông phong vĩnh chấn,
Tổ ấn trùng quang”.

 

Nói riêng theo pháp môn “NIỆM PHẬT” tức là nguyện cho tông “TỊNH ĐỘ” do chư Tổ tuyên dương, được chấn chỉnh và hưng thạnh phải như thế nào? Tôi xin nêu ra mấy chi tiết. Như trong “Bồ Tát Giới Kinh” đã dạy: “Già chết gần kề. Phật, pháp sắp diệt. Các Phật tử vì muốn đắc đạo phải nên nhứt tâm cần cầu tinh tiến”. Câu kinh này đưa ra ba điều kiện:

 

1.- Phải nghĩ đến sự già chết gần kề.

2.- Phải thương lo cho Phật pháp suy vong sắp diệt.

3.- Phải siêng năng tinh tiến tu hành.

 

Giữ được ba điều kiện ấy, tức có thể làm cho: “Tông phong vĩnh chấn – Tổ ấn trùng quang”.

 

Về điều thứ nhất: Phải nghĩ đến sự già chết gần kề.

 

– Kiếp người giả tạm, nào có bao lâu? Trong ấy biết bao nhiêu sự vui buồn, nhục, vinh, lo phiền, nhọc nhằn, già yếu, đau bịnh! Nếu ta không nghĩ đến thân người mong manh nhiều khổ lụy, mà cố gắng tu thiện, cứ mãi tạo nghiệp, để rồi bị chìm đắm, có phải là hờ hững mê lầm chăng?

 

Về điều thứ hai: Phải thương lo cho Phật pháp suy vong sắp diệt.

 

– Đức Phật ra đời và chánh Pháp của ngài rất khó gặp, như hoa “Ưu Đàm Bát La” trong thời kiếp lâu xa, mới nở một lần. Nay đã đi sâu vào buổi mạt pháp, đạo Phật sắp suy tàn rồi ẩn một. Chúng ta là hàng con Phật, phải kính mến thương lo, hộ trì mối đạo và muốn cho đạo pháp trường tồn, phải thương xót nâng đỡ nhau, đừng vì lợi quyền danh vọng, hoặc tài, sắc, mà bôi nhơ, tàn hại lẫn nhau.

 

Kinh Phạm Võng nói:

 

“Phật pháp không phải thiên ma, ngoại đạo có thể hủy phá, chỉ có người con Phật, mới phá hoại được mà thôi!”

 

Đau buồn thay!!

 

Điều này hiện nay, khắp nơi đã nhan nhãn thấy xuất hiện. Các bậc hữu tâm trong đạo thấy thế chỉ còn biết yên lặng ngậm ngùi!

 

Nhớ lại thời cận đại ở nước Việt Nam ta, có hai bậc túc nho vừa có tài danh, lẫn đức hạnh. Vì thấy luân thường đảo lộn, nho giáo suy đồi, hai vị ấy, đành cam bề ẩn dật. Nhưng đã có danh đức, tất có nhiều người tìm đến, nên cũng vì thế mà bị người ganh ghét bôi nhơ! Những kẻ làm việc đó, là người trong đạo KHỔNG mà mỉa mai thay! phần đông lại là hàng mô đệ của hai bậc tôn túc nho kia! Sau khi được người thuật lại đầy đủ về việc hủy báng ấy, trong hai bậc lão nho, một vị mĩm cười khẳng khái nói:

 

“Rắn rết gớm ai lòng độc kia!
Rồng mây phó mặc chuyện huyên thiên”

 

Còn một vị kia chỉ rơi lệ bảo:

 

“Việc đời thà khuất đôi con mắt,
Lòng đạo xin tròn một tấm gương”.

 

Nơi đây, ta nhìn xét thấy hai trạng thái:

 

“Một nụ cười can đảm, an nhẫn, bất chấp, gác qua mọi chuyện thị phi …

 

“Và một nét khóc, thương xót ai mê lầm gây tội lỗi mà mình bất lực không thể can ngăn, khuyên bảo, cứu vãn được, chỉ còn biết tự tỉnh, bền giữ đạo tâm, như gương tròn sáng.

 

Nụ cười cùng tiếng khóc, của hai bậc lão nho xưa, đã hàm ẩn đầy đủ tinh thần BI – TRÍ – DŨNG của đạo Phật, thật đáng cho hàng Phật tử, chúng ta phải suy gẫm.

 

Còn về điều thứ ba: Phải siêng năng tinh tiến tu hành.

 

Thì ý kinh, khuyên ta phải siêng tu. Siêng tu đây, không phải chỉ tụng kinh, niệm Phật, để khoe số nhiều, mà tụng niệm với tâm thanh tịnh, an lành, với lòng chí thành trong sáng, mới được diệt tội sanh phước.

 

Lại chẳng phải chỉ có tụng niệm suông, mà phải giữ tâm niệm, lời nói và hành động, theo điều giới thiện Như thế, mới xứng hợp là người tu Phật. Và tu như thế mới mong có ngày được lên bờ giải thoát.

 

Trước khi dứt lời, để tóm lược, tôi xin trân trọng nhắc lại cùng đại chúng ba điều trên là:

 

1.- Phải nghĩ đến sự già, chết, vô thường.

2.- Phải thương mến đạo, biết nâng đỡ nhau.

3.- Và phải biết siêng năng tu tập.

 

Nếu trái với lời kinh dạy, thì ngôi nhà Phật, Pháp sẽ bị sụp đổ, bởi sự hủy phá của những người mang danh nghĩa là hàng “CON PHẬT”. Những vị chân tu, tự nhiên phải thật hành theo ba điều kiện trên.

 

Còn trái lại, những kẻ giả tu, muốn nhận diện cũng không khó, quý vị chớ vội nghe lời trau chuốc bên ngoài, hãy xét kỹ, nơi ngôn ngữ… cùng hành động của họ, tự khắc sẽ biết.

 

Xin Kính chúc chư Thượng Tọa, Đại đức Tăng Ni, chư quý Phật tử, một mùa kỷ niệm Tổ, đầy tình thương và đạo hạnh.

 

THÍCH THIỀN TÂM

 

 

TB: Bức thư này nên tùy phương tiện đọc cho những vị hữu duyên nghe mà thôi!

 

Những kẻ vô duyên, chắc họ không tỉnh ngộ, trước lời thiết tha khuyên nhắc!!!

 

Các vị Lão thành xưa thức lượng sâu xa, cũng đều phải cam bề ẩn mình giữ đạo, trước tình thế không thể khuyên ngăn được.

 

Thầy cũng không hơn nổi những bậc tiền bối ấy đâu.


 



THÍCH VÔ-NHẤT 

 (Lấy ý câu: Nhất sự vô thành thân tiệm lão)




HƯƠNG NGHIÊM TNH X MT TNH ĐO TRÀNG




“Bất huệ nạp tăng, Thích Thiền Tâm hiệu Vô-Nhất mai cốt xứ”.



PHƯƠNG LIÊN TNH X MT TNH ĐO TRÀNG











MỤC LỤC

 

1.- Ẩn tu nào phải cố xa đời !

6.- Ẩn tu bền chí giữ công phu

11.- Ẩn tu cửa đạo trải bao năm

16.- Ẩn tu nghĩ muốn thoát dòng mê !

21.-Ẩn tu Không có, Có mà Không !

26.-Ẩn tu được biết kiếp lâu xa

31.-Ẩn tu niệm dứt tướng vào ra

36.-Ẩn tu thôi mặc dở hay đời

41.-Ẩn tu chợt nhớ Hổ Khê xưa !

46.-Ẩn tu lòng đạo sáng gương rằm

51.-Ẩn tu ngẫm diệu đạo Liên trì

56.- Ẩn tu xót kẻ học Như Lai

61.-Ẩn tu tục lụy thấy muôn mầu

66.-Ẩn tu quyết chí gạt trần tình

71.-Ẩn tu tìm hỏi truyện Tây Thi

76.-Ẩn tu đã có luỹ non mây

81.-Ẩn tu đàn suối cạnh triền non

86.-Ẩn tu xót cảnh đạo đời suy

91.-Ẩn tu khuyên khắp sớm hồi đầu

96.-Ẩn tu tâm PHẬT hội Tào Khê




BÀI SỐ 100

 

Ẩn tu tổng-yếu Tịnh môn mầu

Bí quyết đừng xa nghĩ ngợi cầu

THANH TỊNH CHÍ THÀNH trong mấy điểm

LỰC HÀNH, NGUYỆN THIẾT với TIN SÂU.

 

NHƯ Ý : 3 Điểm TÍN-NGUYỆN-HẠNH với sự CHÍ-THÀNH tu trì là yếu ước của môn Tịnh-Độ, Tuy nói ít song nếu dẫn ra, thì Rộng-rãi Mầu-nhiệm Vô-cùng.

 

Đạo NHO bảo:

 

“Phóng Chi Tắc Di  Ư Lục Hiệp,

Quyện Chi Tắc Thoái Tàng Ư Mật.”

(Buông ra thì Đầy-cả Đất-trời,

Thâu lại mất Không-còn Hình-tướng.)

 

 

Ý nầy đâu khác chi với Đạo-Phật.

 

Thưa các Vị,

 

Tám bài cuối xin miễn giảng giải, càng nói lại càng Sai lầm, SAI VỚI ĐẠO, bởi vì đây cũng là Ý sau rốt của người TU, Bút-giả  hiện chưa đi đến Địa-vị nầy như Chư Tăng Ni khác, vẫn mong sẽ đắc Ý trước khi VIÊN TỊCH. 



BÀI KỆ THỨ 101

 

Ẩn tu niệm niệm bút sanh hoa

Thi-tứ nguồn tâm một mạch ra

Danh-tự vị nguyên là Phật-nhãn

Non Tây rực rỡ dệt hồng hà.

 

BÀI KỆ THỨ 102

 

Ẩn tu trắc trắc, lại bình bình

Niệm đạt vô-tình lẫn hữu tình

Lầu tuyết rã tan ngàn thế giới

Chân trời pháp nhãn lộ bình-minh.

 

 BÀI KỆ THỨ 103

 

Ẩn tu niệm vỡ chụp pha-lê

Muôn ổn ngàn yên lặng khắp bề !

Riêng một bóng Tăng ngồi tĩnh-tọa

Lâm-viên vừa bặt tiếng sơn khê.

 

 BÀI KỆ THỨ 104

 

 

Ẩn tu sừng-sửng cội cây khô

Một ngón Thiên Long, dứt ý-đồ

Phật tử đến thăm như hỏi đạo

A Di Đà Phật lại NAM MÔ.

 

 BÀI KỆ THỨ 105

 

 

Ẩn tu nhơn cảnh chợt đều quên

Sáng-rỡ vầng-nga rọi trước thềm

Mùi đạo Lan-thanh riêng tự biết

Kêu mưa đã vắng giọng cưu đêm.

 

 BÀI KỆ THỨ 105

 

Ẩn tu suối lặng bóng chim qua

Chim nước đều như tự tại hoà

Di Lặc trao cho xem túi vải

Dưới trên đều rỗng, giọng kha kha !!!

 

 BÀI KỆ THỨ 107

 

 

Ẩn tu bên viện tiếng chuông dồn!

Sấm nổ Oai âm tỉnh mộng hồn

Chồn nhảy vào hang Sư tử chúa

Sư-Vương lại dạo dã hồ thôn.

 

 BÀI KỆ THỨ 108

 

Ẩn tu trì niệm tháng năm qua

Đạp lối Sen thanh trở lại NHÀ

Tin-tức ngày nay vừa thấy được

Tiếng chuông Sơn tự bóng trăng tà !

 

 

TỰ CẢM

 


Sáu tám nhọc-nhằn kể xiết chi,
Thăng trầm nhiều nổi ch
í không di.
Mài giũa cho thành ra ngọc quý,
Mới hay châu nọ thiệt “Ma-ni”.
Một niệm công-thuần hai bốn chẵn,
Cõi tạm khứ-hồi mấy kẻ tri!
Khỉ đến, mèo kêu, ba chuột chạy,
Trần-duyên vĩnh dứt, đoạn sầu bi.


Sáu tám năm qua việc đáng kinh,
Thăng-trầm vùi-dập, lắm tai-tinh.
Chẳng qua một giấc mơ dài ấy,
Mà kiếp phù-sinh tạm múa hình.
Hai bốn năm ròng chuyên NHỨT NIỆM,
DI-ĐÀ sáu chữ phóng quang-minh.
Hôm qua tin-tức trời TÂY báo,
GIỜ MẸO MAI ĐÂY TẠ THẾ TÌNH.


Đời ta chí gởi chốn Liên-trì,

Trần thế vinh-hư sá kể gì.

Bốn tám năm dài chuyên lễ niệm,

Mừng nay được thấy đức A-Di.



TA ĐI ĐÂY – ĐẠI CHÚNG NÊN BẢO TRỌNG


 Ðại-sư hưởng thọ tuổi đời 68, tăng-lạp 48.

 

 


ẨN TU NGẪU VỊNH



TRĂNG in NƯỚC bích LÒNG THIỀN rạng,

GIÓ LỘNG non hồng Ý ĐẠO thanh.

 

Nương mình tựa án xem NGƯỜI CỔ,

ẨN BÓNG trong gương ngẫm chuyện đời.



Vào  đêm RẰM, ngày 15/5/1989 Âm lịch (nhằm ngày KỶ DẬU, tháng CANH  NGỌ, năm KỶ TỴ), sau thời khóa, HÒA THƯỢNG THÍCH THIỀN TÂM bỗng ngẫu cảm viết luôn một mạch 108 BÀI VỊNH, mỗi bài 4 câu, trong ấy nói lược qua thời gian NHẬP THẤT trải qua, lấy đề mục là  ẨN TU NGẪU VỊNH. 

 

 

HÒA THƯỢNG TÔN SƯ

Ngài Tam-Tạng Pháp-Sư  Thích Thiền-Tâm, hiệu Vô-Nhất.

 

 

 

NAM MÔ A-DI-ĐÀ PHẬT

 

 

Kính thưa Quý-vị !

 

Cách đây ít lâu, một hôm tôi sang vấn an sức khỏe thầy tôi bảo, đêm RẰM vừa rồi sau thời khóa, THẦY bỗng ngẫu cảm viết luôn một mạch 108 BÀI VỊNH, mỗi bài 4 câu, trong ấy nói lược qua thời gian NHẬP THẤT trải qua, lấy đề mục là  ẨN TU.

Sau đó, thầy có chỉnh đốn lại đôi chút, nay nhân tiện đọc cho con nghe. Sau khi nghe xong, tôi xin phép ghi lại và muốn chuyển đọc cho các phật tử đến thăm nghe biết.

 

Thầy dạy: “ Điều ấy không nên vì người tu trong một lúc nào đó Tâm Thanh tịnh, bỗng nảy ra nhiều ý kiến cao siêu mới lạ nhưng phải liền gạt bỏ qua, nếu cứ ghi nhớ ý kiến hay ấy, tất Thành ra SỞ TRI CHƯỚNG, bởi Chân-Tâm là thể VÔ TRI LINH TRI, tuy không biết mà biết tất cả hoặc ngay khi trong lúc tâm thanh tịnh đó, hành giả có thể viết ra cả ngàn bài tụng một cách dễ dàng, song nếu chấp lấy danh từ cứ ưa viết mãi trong TÔNG MÔN gọi là thiền bịnh, giả lại cảnh giới người tu chỉ có người tu mới thấu đáo.”

 

 Nên Thiền Quyển có câu:

 

“Gặp hàng kiếm khách nên trình kiếm,

chẳng phải thi nhân chứ nói thi.”

 

 Nếu con đọc ra, sợ e kẻ nói một đằng người nghĩ một nẻo, rồi thành ra việc thị phi mà thôi. Tôi thưa, con thấy trong QUY NGUYÊN TRỰC CHỈ ngài TÔNG BẢN khi ẩn trong núi có vịnh 100 bài thi gọi là “SƠN CƯ BÁCH VỊNH” việc ấy như thế nào?”

 Thầy tôi đáp:  So sánh sao được với TÔNG BẢN ĐẠI SƯ, ngài là một bậc đại ngộ đã vượt con đường muôn dặm về đến quê nhà, còn thầy thì chỉ mới tập tễnh đi một vài bước. Ngài ví như người sáng mắt thấy toàn thể con HƯƠNG TƯỢNG, còn thầy ví như người mù rờ VOI, nói ra dẽ lạc lầm.

 

 Câu chuyện đến đó rồi cũng tạm trôi qua, tuy nhiên có 5 , 3 PHẬT TỬ đến viếng thăm Than Thở Đã lâu lắm rồi không gặp mặt HÒA THƯỢNG, lại không nghe được lời nhắc nhở,  trong tình thế đáng thương ấy, tôi có lén thầy trích đọc ra một vài đoạn, để an ủi họ.

 Nay gần tới ngày CHUNG THẤT của THÂN MẪU bổn sư, tôi lại cố gắng một lần thứ ba xin thưa thêm. Bạch thầy: Thầy nói cuộc đời của thầy là ẨN TU, ít hôm nữa là đến ngày chung thất cũng là ngày cuối cùng làm LỄ TRUY TIẾN bà về cõi Phật, con xin phép đọc mấy bài hôm trước cũng như thay lời tâm sự để GIÁC LINH bà thông cảm cảnh đời ẨN TU của thầy.

 

Thầy im lặng ý không muốn chấp nhận, nhưng cũng không nỡ Phủ Nhận lời xin của hàng đệ tử đã vì thân mẫu mình.

 

Tôi nghĩ thầy im lặng tức là tùy ý tùy duyên, nên hôm nay là cơ cảm để thầy có dịp tâm sự với Mẫu-Thân một lần sau rốt. Và đây xin đọc bài thứ nhất.

 

Tỳ-kheo-ni thích nữ PHƯƠNG LIÊN

Comments

Popular posts from this blog