THƠ ĐÁP
MỘT CƯ SĨ Ở NINH BA
Được thơ, biết cư
sĩ siêng năng đối trị tập quán, song chưa có hiệu quả. Ấy cũng bởi cư sĩ không
tha thiết vì việc sanh tử, chỉ đem “pháp
môn vượt phàm lên Thánh, dứt trừ hoặc nghiệp, thành tựu tịnh niệm”làm việc
lấy có bên ngoài. Duyên cớ không được thật hiệu là tại chỗ đó! Phải thường xét
nghĩ: “thân người khó được,
pháp Phật khó nghe, môn Tịnh độ rất là khó gặp. Nay ta đã may mắn được thân
trượng phu, lại có phước duyên gặp môn Tịnh độ, dám đâu đem ngày giờ hữu hạn để
cho sắc, thanh, danh, lợi làm tiêu mòn hầu hết ư? Nỡ cam chịu mãi kiếp sống
suông chết uổng, rồi vẫn đắm chìm trong sáu nẻo, không biết chừng nào thoát ly
đó ư?” Lại phải đem một chữ
chết dán trên đầu, khi gặp những cảnh không nên tham luyến, liền biết đó là vạc
dầu lò lửa để làm khổ lụy cho mình, thì quyết không đến đỗi như con sâu bướm
bay vào đèn tự tìm lấy sự thiêu đốt. Lúc gặp những điều đáng làm, lại nghĩ đó
là thuyền từ cứu khổ, tất không còn sụt sè trong việc nhân nghĩa, biếng trễ
trên bước tu hành. Được như thế, cảnh trần cũng có thể làm duyên nhập đạo, đâu
phải từ bỏ hết sự đời mới là tu niệm? Nếu tâm có chủ trương, không xoay theo
hoàn cảnh, thì trần lao chính là giải thoát. Cho nên trong Kinh Kim Cang luôn
luôn khuyên bảo chẳng nên trụ tướng; tuy phát tâm độ tất cả chúng sanh, song
không thấy mình là người hóa độ, chúng sanh là kẻ được độ, cho đến dù chứng đạo
cũng không thấy có tướng thọ giả của quả Vô Dư Niết bàn. Đó mới là người thật
hành đạo Bồ tát. Nếu trái lại, dù có độ sanh hay tu muôn công đức cũng không
thể hợp với thật tướng nhứt thừa, vì chẳng hiểu chúng sanh đương thể là Phật,
trong tánh bình đẳng lầm khởi tâm phân biệt, khiến cho sự lợi ích vô vi hóa
thành phước hữu vi. Như thế làm sao thoát khỏi vòng ràng buộc của sắc tài danh
lợi?
Người đời phải có
bổn phận, nhưng ngoài phần việc của mình, chớ thêm điều chi vô ích. Nên để thời
giờ ấy, tùy phần tùy sức tụng kinh niệm Phật, quyết chí cầu sanh Tây phương.
Đối với tất cả việc lành, hoặc ra của tiền, hoặc dùng lời để tán trợ, nếu không
thì phát lòng vui theo, cũng có công đức. Và phải đem những điều này hồi hướng,
phụ giúp cho sự vãng sanh. Như thuyền đã đi theo nước xuôi lại thêm chèo chống,
chẳng là mau về bến hơn đó ư? Ba mươi tháng chạp là ngày cuối năm, nếu không có
dự bị saün sàng trước, đâu thể tránh khỏi các tay chủ nợ? Giờ phút lâm chung
chính là ngày ba mươi tháng chạp của một đời, nếu chưa đủ tư lương Tín Nguyện
Hạnh, vẫn còn nghiệp ác tham giận mê, thì oan gia chủ nợ từ vô lượng kiếp đến
nay, đều tới đòi hỏi lôi kéo. Đừng nói chi kẻ không biết pháp môn Tịnh độ phải
bó tay theo nghiệp thọ sanh, tức như người biết mà không thiết thật tu trì,
cũng bị nghiệp lực lôi cuốn vào sáu nẻo, kiếp kiếp chịu luân hồi. Muốn cầu
đường yếu thoát khổ, chỉ có mỗi niệm sợ chết và chết mà đọa vào ác đạo, thì câu
niệm Phật tự thuần, phẩm sen thành tựu, tất cả cảnh trần không thể cướp được
chánh niệm.
Tâm Kinh nói: “Soi thấy năm uẩn đều không, vượt
qua tất cả khổ ách.” Năm uẩn
bao quát thân tâm và ngoại cảnh, nếu thấy đó là không, thì chính nơi năm uẩn mà
rời năm uẩn, chỗ nào không phải pháp môn đại giải thoát, cảnh giới đại Niết
bàn?
Letter 10
The Pure Mind is Bodhi
From your letter, I see that you are diligently fighting bad habits but have not yet obtained results. This is because you are not truly concerned about the issue of Birth and Death, nor have you internalized the method that helps people to “transcend the human realm for that of the saints,” sever delusive karma and achieve pure thoughts. That is why you have failed to achieve true results.
You should always ponder this truth: “It is difficult to be reborn as a human being, it is difficult to learn of the Buddha Dharma, it is difficult to encounter the Pure Land method. I am fortunate today to have been reborn as a human being and am in the favorable position of having learned about the Pure Land method. How dare I waste this limited lifespan on evanescent form, fragrance, fame and fortune? How can I resign myself to an empty life and useless death, wallowing along the Six Paths -- with no end in sight?”
You should paste the word “death” on your forehead, so that when you meet with various circumstances unworthy of attachment, you will immediately recognize them as boiling cauldrons and firepits that can only harm you. In this way, you will not be like a moth, freely choosing to fly into the flame and burning to death.
You should realize that worthwhile activities are a boat of compassion to rescue you from suffering. Thus, you will no longer shy away from opportunities for charity and justice nor be dilatory on the path of cultivation. In this manner, mundane circumstances can also become conditions for entering the Way, as cultivation is not synonymous with abandoning all worldly activities. If the mind is firm and not swayed by circumstances, “mundane concerns are precisely liberation.” Therefore, the Diamond Sutra always teaches “non-attachment to form.” Although
true cultivators develop the aspiration to rescue all sentient beings, they do not see themselves as the rescuers or sentient beings as the rescued. Even when Supreme Enlightenment is attained, there is no mark of who has attained the fruits of Ultimate Nirvana. This is true cultivation of the Bodhisattva path.
On the other hand, even rescuing sentient beings or cultivating the ten thousand virtues cannot be in accord with the True Mark Supreme Vehicle unless practitioners realize that sentient beings are, in their nature and essence, Buddhas. Amid Equal Nature, sentient beings erroneously develop the mind of discrimination, turning “unconditioned” benefits or merits into “conditioned” merits. How, then, can they escape the binding cycle of form, fame and fortune?
Living in this world, people all have obligations. However, you should not take on unnecessary activities beyond your normal duties. Instead, use your free time, according to your capacities and circumstances, to recite sutras and the Buddha’s name, determined to achieve rebirth in the Pure Land. You can generate merits and virtues by contributing financially to worthwhile activities or by praising those who engage in them. You can also accrue merits by developing a mind of joy and contentment at their accomplishment by others.
All such merits and virtues should be dedicated as additional aids to rebirth in the Pure Land. It is like a boat which not only sails with the wind but also has oarsmen to speed it on its way. How can it fail to return swiftly to the shore?
The last day of the twelfth month is the end of the year. If by that day you
have not made advance preparations, how can you avoid your creditors? The time of death is precisely the last day of the twelfth month of a life; if you are not ready with the personal provisions of Faith, Vows and Practice, and are still filled with the evil karma of greed, anger and delusion, those whom you have wronged, your creditors from time immemorial, will come pushing and shoving one another for repayment. Those who are unaware of the Pure Land method can do nothing but
follow their evil karma, while even Pure Land practitioners who do not cultivate truly and earnestly sink into evil realms, mired in the cycle of Birth and Death for eons and eons.
The key to escaping suffering is to develop, in each and every thought, a fear of death and of perdition along the Evil Paths after death. Buddha Recitation then naturally grows more earnest, rebirth in the Pure Land is assured and no worldly dusts can “plunder” correct thought.
The Heart Sutra states:
The Bodhisattva Avalokitesvara clearly perceived that the five skandas (encompassing body and mind) are all empty and thus overcame all suffering.
The five skandas encompass body and mind as well as the external environment. If we truly realize that they are empty, we are already free of them – even while remaining part of them. What, then, is not the Great Liberation method, the realm of Great Nirvana?
Comments
Post a Comment