Sự
Nhứt Tâm, Lý
Nhứt Tâm
Người niệm
Phật phải thiết
thật dụng công,
trong tuyệt cả tướng
thị phi nhơn ngã
không thấy thân
tâm, ngoài dứt
hết tướng không
sắc dục trần
chẳng còn cảnh
giới, duy có một
câu Phật hiệu
rành rạnh hiện
tiền. Sự dụng
công chí cực
này, như người
xưa đã nêu
lên câu hỏi:
"Trước mặt có
cọp dữ, sau lưng
có bầy chó
sói, bên trái
là vách núi
cao, bên mặt là
vực sâu thẳm;
trong hoàn cảnh ấy
hành nhơn phải
vượt đi ngả
nào?" Bên Tịnh
Tông cũng bảo:
"Ao sen bảy báu trước
mặt, vạc dầu
lò lửa phía
sau, người
niệm Phật
phải nhứt
hướng đi
tới." Khi tu hành
chưa thấy có điểm
tiến bộ nào,
là bởi chính
mình còn yếu
hèn biếng trễ.
Cũng trong tình trạng
ấy, khi xưa ngài
Đổng Sơn đã
nghiêm trách trong chúng:
Người
nay học đạo
nghĩ mà
than
Ngoài cửa
phân vân
biết mấy
ngàn!
Tưởng đến
ngọc kinh triều
thánh chúa
Giữa đường
dừng bước
ải Đồng
Quan!
Nếu dụng
công đến mức
cùng cực, lâu
ngày không gián
đoạn, hành
giả sẽ đi
đến cảnh giới
nhứt tâm. Cảnh
nhứt tâm bất
loạn này có
hai mức cạn sâu,
gọi là Sự
nhứt tâm và
Lý nhứt tâm.
Sự
nhứt tâm
là thế
nào? -
Khi hành giả chuyên
tâm chú ý
trên sáu chữ
hồng danh, lâu ngày
tất cả tạp
niệm đều dứt
bặt, lúc
nằm ngồi
đi đứng
duy có một
câu Phật
hiệu hiện
tiền, gọi
là cảnh giới
Sự nhứt tâm.
Đây là định
cảnh của người
tu Tịnh Độ, cũng
ngang hàng với
sự nhập
định của
bậc tu Thiền.
Lý
nhứt tâm
là thế
nào? - Trên
Sự nhứt tâm
nếu tiến thêm
một bước, dụng
công đến chỗ
chí cực, ngày kia tâm
địa rỗng
suốt, thoát
hẳn căn
trần ngộ
vào thật
tướng. Khi ấy
hiện tại tức
là Tây Phương
mà chẳng ngại
gì riêng có
cõi Cực Lạc,
tánh mình chính
là Di Đà cũng
chẳng ngại gì
riêng có đức
A Di Đà. Đây là
cảnh giới Lý
nhứt tâm. Địa
vị này là
cảnh "định huệ
nhứt như" của
người niệm Phật,
ngang hàng
với trình
độ khai ngộ
bên Thiền
Tông.
Với thuyết
Sự, Lý nhứt
tâm, Ngẫu Ích
đại sư đã
giản biệt tường
tận. Ngài bảo:
"Không luận sự
trì hay lý trì;
niệm
đến hàng
phục phiền
não, kiến
hoặc tư hoặc
không khởi hiện,
là cảnh giới
Sự nhứt tâm.
Không luận sự
trì hay lý trì,
niệm đến tâm
khai, thấy
rõ bản
tánh Phật,
là cảnh giới
Lý nhứt tâm.
Sự
nhứt tâm không
bị kiến,
tư hoặc
làm loạn.
Lý
nhứt tâm không
bị nhị
biên làm
loạn" (Nhị
biên: có,
không - đoạn,
thường...)
Như thế
chẳng nói chi Lý
nhứt tâm, với
Sự nhứt tâm
người đời nay cũng
chẳng dễ gì đi
đến. Tuy nhiên, với
công đức của
câu niệm Phật
cộng thêm sự
chí thiết hành
trì, trong mỗi niệm
sẽ diệt được
một phần vô
minh thêm một phần
phước huệ, lần
lần tất sẽ đi
đến cảnh giới
tốt. Và hành
trì lâu ngày
như thế, lo gì
không tiến đến
chỗ mỗi niệm
khai ngộ, được hảo
cảnh gọi là "Nhứt
phiên đề
khởi nhứt
phiên tân" (Một
phen đề khởi
niệm, một
phen lộ bày
cảnh mới).
Cho
nên, dù
là căn
tánh thời
mạt, nếu
thiết thật
dụng công,
trình độ
Sự, Lý
nhứt tâm
đối với
chúng ta chẳng
phải tuyệt
phần hy vọng...
One-Pointedness of Mind -- Theory and
Practice
The
practitioner of Buddha Recitation should strive earnestly to achieve a dual
goal. Intemally, he should eliminate all
marks of right and wrong, mine and yours, becoming oblivious to body and
mind. Extemally, he should completely
sever the marks of Emptiness, form and the Six Dusts, to the point where he no
longer grasps at external realms -- only the sacred name of Amitabha Buddha
remains before him.
This
utmost exertion of effort was best described by the ancients with the following
image:
In front
of him are ferocious tigers, behind a pack of wolves, on the left a high
mountainside, on the right a deep precipice. In such a situation, in which
direction should the practitioner escape?
The Pure
Land School expresses the same idea with the words:
The seven
jeweled lotus pond is in front of him, the cauldron of boiling oil above the
fire pit is behind him; the Buddha
Recitation practitioner should proceed straight ahead.
If the
practitioner does not see any sign of progress, it is because he himself lacks
strong will and is lazy. In this connection, an Elder Master once sternly
admonished the assembly:
The way people today seek the Dharma is
cause for lamentation,
Still outside the door, they are puzzled in so many ways!
Thinking they have reached the Sage-Emperor's jade city,
They have in fact stopped mid-way, at the mountain pass!
If the
practitioner exerts the utmost effort without interruption, he will, in time,
arrive at the realm of one-pointedness of mind. This sphere of undivided
attentiveness has two levels, superficial and subtle, called the level of
phenomena and the level of noumenon.
What is one-pointedness of mind at the level of phenomena?
When the
practitioner gives undivided attention to the sacred name of Amitabha Buddha,
all sundry thoughts are, in time, eliminated. Whether he is reclining or
sitting, walking or standing, only the sacred name appears before him. At that
point, he has reached the realm of one-pointedness of mind at the level of
phenomena. This is the concentration
realm of the Pure Land practitioner, equivalent to the level of
"phenomena-concentration" in Zen.
What is one-pointedness of mind at the noumenon level?
If we go
a step beyond the level of phenomena and exert our utmost efforts, one day our
mind will be completely empty, we will completely escape the dust of the senses
and become awakened to the True Mark. At that time, the present moment is the
Western Pure Land -- and this does not contradict the specific existence of the
Land of Ultimate Bliss; our nature is Amitabha Buddha -- and this does not
contradict the specific existence of the Lord Amitabha Buddha. This is the
realm of "one-pointedness of mind, noumenon level," the realm of
"concentration-wisdom being one and thus" of the Pure Land
practitioner.
This stage is equivalent to the level of
Great Awakening in Zen.
Elder
Master Ou-I elucidated the question of one-pointedness of mind in the following
way:
Regardless
of whether we practice recitation at the noumenon or phenomena level, if we
recite to the point where afflictions are subdued and Delusions of Views and
Delusions of Thought no longer arise, this is the realm of one-pointedness of
mind at the level of phenomena. Regardless of whether we practice at the
noumenon or phenomena level, if we recite to the point where the mind is
awakened and we clearly see the original Buddha Nature, this is the realm of
one-pointedness of mind at the noumenon level.
At the level of phenomena, we are no longer disturbed by delusions of
view and delusions of thought; at the
noumenon level we are no longer disturbed by dualities (that is,
existence/non-existence, extinction/permanence, ...)
Thus,
one-pointedness of mind is not an easy thing for people today to achieve, even
at the level of phenomena, let alone at the level of noumenon. However, thanks
to the virtues obtained through recitation and earnest practice, each utterance
erases one part of delusion and engenders one part of merit and wisdom,
gradually and naturally leading us to rebirth in an auspicious realm. If we
practice in that manner over a long period of time, why worry about not
reaching the stage where each thought awakens and enlightens, leading to
auspicious realms?
This idea is expressed in the phrase
"each time a new thought arises, a new realm appears."
Therefore, even though we possess only the
limited capacities of sentient beings in the Dharma-Ending Age, if we truly
exert ourselves, one-pointedness of mind, both at the phenomena and noumenon
levels, is not necessarily beyond our reach.
Comments
Post a Comment