Phương
Pháp Đối Trị Sân
Trong các phiền não, duy có sân hận tướng trạng rất thô bạo, phá
hoại hành giả mạnh mẽ nhứt. Nên người xưa đã bảo:
"Nhứt
niệm sân tâm khởi, bá vạn chướng môn khai."
(Câu này có nghĩa: khi khởi một niệm giận hờn, tức đã mở
muôn ngàn cửa chướng ngại. )
Chẳng hạn như lúc đang niệm Phật, ta chợt tưởng đến người ngoài
bạc ác khắc nghiệt xấu xa, đối đãi với mình nhiều điều không tốt; hoặc nhớ việc
người thân cận phản phúc gây rối làm khổ mình, liền buồn giận bứt rứt, không
an. Từ nơi tâm trạng đó, miệng tuy niệm Phật, nhưng lòng phiền muộn, vọng tưởng
sôi nổi. Có người bỏ chuỗi thôi niệm, xuống nằm gác tay, suy nghĩ vẩn vơ. Có kẻ
lại buồn tức đến quên ăn bỏ ngủ, muốn gặp ngay người đó la hét một hồi, hoặc
tìm cách trả thù cho đã giận. Tâm niệm sân hận nó phá hại người tu đến như thế.
Muốn đối trị giận hờn, phải khởi lòng từ bi. Kinh Pháp Hoa nói:
"Lấy
đại từ bi làm nhà, nhu hòa nhẫn nhục làm áo giáp, tất cả pháp Không làm tòa
ngồi."
Phải nghĩ rằng: Ta cùng chúng sanh đồng là phàm phu chìm trong
biển khổ sanh tử, tất cả đều do nghiệp phiền não, mà phiền não vốn hư huyễn
không có thật. Như một niệm sân hận, trước khi chưa khởi nó từ đâu đến, lúc tan
rồi lại đi về đâu? Khi giận hờn ta tự làm khổ cho ta trước, vì đã nổi lửa phiền
não thiêu đốt lấy mình, mà cũng không thể cải hóa làm lợi lạc chi cho người.
Như thế có phải là si mê vô ích chăng? Lại nên nghĩ: người có hành động xấu làm
tổn hại cho ta, kẻ đó vì mê muội đã gây nhân ác tất phải chịu quả khổ. Họ đáng
thương hơn là đáng giận, bởi nếu sáng suốt biết rõ lẽ tội phước, tất không khi
nào lại dám làm điều ấy. Ta là Phật tử, phải áp dụng giáo lý đức Thế Tôn để tự
cởi mở sự ràng buộc oan trái cho mình, vì mục đích tu hành là cầu sự giải thoát
an vui, chớ không phải tìm lối khổ. Đối với hành động tàn hại đó, ta phải xót
thương tha thứ, nhu hòa nhẫn chịu và xem mọi việc đều hư huyễn không không. Nên
nhớ lời cổ nhơn:
"Lửa sân si tam độc, đốt hết rừng công đức. Muốn
hành Bồ Tát đạo, giữ thân tâm nhẫn nhục."
Từ bi là
nước tịnh mát mẻ, rưới tắt lửa phiền não. Nhẫn
nhục là áo giáp bền chắc ngăn tất cả mũi tên độc. Pháp không là ánh sáng phá tan khói mù tối tăm.
Biết dùng ba điều này để dứt trừ sân hận, tức đã vào nhà
Như Lai, mặc áo Như Lai và ngồi tòa Như Lai vậy.
How to Combat and Subdue Anger
Among the
various afflictions, only anger manifests itself in a very crude manner,
destroying the practitioner in a most effective way. Therefore the ancients
said:
When we allow an angry thought to arise, we
open the door to millions of obstructions.
For
example, while reciting the Buddha's name, a practitioner may suddenly think of
a wicked, ungrateful, stern and evil person who has treated him cruelly; or, he
may remember close relatives who are troublesome and unreliable and have caused
him grief. He therefore becomes sad and angry, fidgety and uneasy. In that
state of mind, his mouth recites the Buddha's name while his mind is saddened
and full of delusive thoughts. Some practitioners drop their rosaries and stop
reciting; lying down, they put their arms on their foreheads and let their
minds wander aimlessly. Others are so afflicted and saddened that they forget
about eating and sleeping in their desire to confront the culprit and shout at
him; or they look for ways to take revenge and get even. The angry mind can
harm the practitioner to that extent.
To combat
and subdue anger and resentment, we must develop a compassionate mind.
The Lotus Sutra teaches:
We should take the mind of great compassion
as our house, forbearance as our armor, the Truth of Emptiness as our throne.
We should
think: we ourselves and all other sentient beings are common mortals drowning
in the sea of Birth and Death, all because of karma and afflictions. However,
afflictions by their very nature are illusory and unreal. For example, where
does an angry thought come from before it
arises? Where does it return to when it dissipates?
When we are angry and resentful, we are the first to suffer, because we have
ignited the fire of afflictions, which will consume us. Anger, moreover, can
neither convert nor bring a single benefit to anyone. Is it not then a useless
case of delusion?
We should
think further: those who have harmed us by their wrongful actions have, through
delusion, planted evil seeds; they will necessarily suffer retribution. They
should therefore be the objects of pity, not anger. This is because, if they
were clear-minded and understood the causes of merit and retribution, they
would never dare do such things. We are offspring of the Buddhas and should
apply their teachings to dissolve our own afflictions -- because the goal of
cultivation is to seek liberation and happiness, not to descend upon the path
of suffering. We should feel compassionate and forgiving of injurious actions
and practice forbearance, understanding that everything is illusory and void.
We should remember the words of the ancient masters:
The fire of the
three poisons, greed, anger and delusion,
Burns up all the forests of virtue;
Those who would tread the Bodhisattva Path,
Should be forbearing in mind and body.
Compassion is the pure and refreshing water
that can extinguish the fire of afflictions; forbearance is the enduring armor that can block all poisoned
arrows; the Dharma of the Void is
the light that can completely destroy the somber smoke of delusion.
Knowing these
three things and relying on them to rid ourselves of anger and resentment is to
have "entered the house of the Buddhas, worn the armor of the Buddhas and
sat on the Buddhas' throne."
Comments
Post a Comment