Pháp
Môn Thoát Sanh Tử Trong Một Đời
Khắp
mười phương thế giới, đại khái chỉ có hai phân vức: Tịnh Độ và Uế Độ.
Tịnh Độ là
các cõi trong sạch trang nghiêm của Phật, một khi sanh về tất dứt hẳng phân
đoạn sanh tử, sẽ lần chứng lên quả thánh.
Uế Độ, là
các cõi từ cảnh giới đến thân tâm của chúng sanh đều ô trược, loài hữu tình ở
đó còn phải lên xuống trong sáu nẻo, chịu nỗi khổ luân hồi.
Loài người ở cảnh Ta Bà Uế Độ này, nếu chỉ tu ngũ giới thập
thiện và các điều lành khác mà không niệm Phật, thì cùng Phật vô duyên. Vì không duyên với Phật, chủng tử vô lậu
trong thức thứ tám thiếu cơ năng dẫn phát, nên dù có tu các nghiệp lành, nhiều
lắm cũng chỉ sanh lên cõi trời, không được về Tịnh Độ. Thọ số ở các cõi
trời tuy lâu, nhưng vẫn có hạn lượng, khi phước báo hết là dứt một đoạn sống
chết, rồi tùy nghiệp thọ sanh nơi khác. Nếu như vẫn còn nghiệp lành thuộc
thượng phẩm thập thiện, lại tùy sanh ở các cõi trời thấp hoặc cao. Nghiệp trung
phẩm thập thiện, sanh về cõi người. Nghiệp hạ phẩm thập thiện, sanh ở cõi A Tu
La. Nếu là nghiệp dữ thuộc hạ phẩm thập ác, thì sa xuống loài bàng sanh. Nghiệp
trung phẩm thập ác, sanh ở loài ngạ quỷ. Nghiệp thượng phẩm thập ác, đọa vào
địa ngục.
Chúng sanh do ngã chấp làm gốc, từ nơi đó khởi tạo các nghiệp
lành dữ thuộc sáu đường, nên tùy theo sự thành thục của mỗi loại chủng tử, phải
chịu lên xuống luân hồi. Trong kiếp luân hồi, nghiệp nhiễm dễ tạo, duyên lành
khó tu, nên thời gian đọa xuống ác đạo rất lâu dài, sanh lên thiên đạo rất ngắn
ít. Đức Phật đã than: "Chúng sanh
thường lấy ba ác đạo làm quê nhà!" Vì thế chúng ta có thể đoán định:
"Tất cả loài hữu tình, nếu không về Tịnh Độ của chư Phật, tất phải ở Uế
Độ. Đã ở Uế Độ, với hoàn cảnh xấu ác nhiều chướng duyên, với căn cơ người thời
mạt tất sớm muộn cũng phải đọa ác đạo. Và,
muốn sanh về Tịnh Độ của Phật, tất phải niệm Phật."
Có kẻ gạn hỏi: "Đường lối giải thoát có nhiều môn, hà tất phải niệm
Phật?" Điểm này nếu suy nghiệm sẽ tự hiểu, tuy nhiên cũng xin phúc đáp cho
rõ hơn:
- Khi xưa đức Như Lai tuy diệt độ, nhưng chánh pháp còn thạnh,
chúng sanh nghiệp nhẹ tâm thuần, nên dù tu pháp môn nào, cũng đều có thể thành
tựu. Giảm xuống đến thời Tượng Pháp thì cách Phật đã xa, hoàn cảnh và nhơn tâm
lần lần phức tạp, trăm ngàn người tu hành, hoặc may mới có một hai người đắc
đạo. Huống nay lại đi sâu vào thời mạt pháp, đạo đức suy vi, bậc tu hành chân
chánh còn có ít người, nói chi đến việc chứng quả?
Bởi thời nay chúng sanh chướng nặng tâm tạp, sự sống và lối tổ
chức xã hội khó khăn phiền toái hơn xưa. Lại thêm chiến tranh, đói rách, thiên
tai nhơn họa thường thường tiếp diễn, cảnh khiêu dâm bắn giết được cổ xúy, tôn
giáo đạo đức bị xem là trò ma túy, chuyện lỗi thời. Với nhiều chướng duyên
trong và ngoài ảnh hưởng nhau như thế, nếu tự lực tu hành theo các pháp môn
khác, tất nhiên khó bề thành tựu. Vả lại muốn thoát luân hồi, phải dứt trừ kiến
hoặc và tư hoặc.
Nhưng theo lời cổ đức: "Ngăn được kiến hoặc khó như
ngăn chận dòng nước mạnh từ bốn mươi dặm xa chảy lại," huống chi là diệt
trừ, và kế đến dứt cả tư hoặc ư? Cho nên trong thời mạt pháp, muốn được giải
thoát, chỉ duy có Niệm Phật pháp môn. Bởi môn này đã dùng hết tự lực, còn nhờ
thêm tha lực, dù nghiệp hoặc chưa dứt, cũng nhờ sức Phật tiếp dẫn mà được đới
nghiệp vãng sanh. Khi đã về Cực Lạc, tất không còn thối chuyển vĩnh viễn thoát
luân hồi.
Đức Thế Tôn là bậc bi trí sâu xa, về căn cơ thời mạt pháp và
hiệu lực của môn Tịnh Độ, Ngài có huyền
ký trước nơi Kinh Đại Tập và Vô Lượng Thọ, như chương thứ nhứt đã nói. Thế
thì biết, trong thời mạt pháp, khi hiệu lực hiện chứng của các tông đều yếu
kém, để kéo dài pháp vận và cứu độ chúng sanh, chỉ duy có môn Niệm Phật. Các
tông khác như Thiền, Giáo, Luật, Mật tuy còn lưu truyền và có nhiều người tu,
cũng chỉ ở trong khả năng giáng xuống làm trợ duyên, chớ không thể riêng rẽ
sanh hiệu nghiệm trên đường giải thoát. Trong bức thơ gởi cho một vị tăng, Ấn
Quang đại sư đã nói:
"Ở sâu vào thời mạt pháp này, nếu tu theo các môn
khác, nói đến sự gieo căn lành và làm nhân duyên đắc độ về sau thì có, nói đến
sự chứng quả giải thoát trong đời hiện tại thì không."
Do những điều đã dẫn giải trên đây, ta có thể kết luận: "Ở vào thời mạt pháp, duy Niệm Phật
mới là môn thoát sanh tử trong một đời."
A Method for Escaping Birth and Death
in One Lifetime
The ocean of
worlds throughout the ten directions can be divided, in general, into two
types: pure lands and defiled lands.
Pure lands are the pure and
adorned realms of the Buddhas; once reborn there, we have escaped Birth and
Death forever and will gradually progress to become sages and saints.
Defiled lands are
realms where everything, from the environment to the bodies and minds of
sentient beings, is defiled; their inhabitants must revolve along the Six
Paths, subject to the sufferings of samsara.
If
sentient beings in this defiled Saha World merely keep the Five or the Ten
Precepts and perform other good deeds but do not practice Buddha Recitation,
they will have little affinity with the Buddhas. As they lack affinity with the Buddhas, the transcendental seeds in
their Alaya consciousness cannot develop. Therefore, although they may perform
good deeds, they can at most be reborn in the celestial realms, but not in the
Western Pure Land. The lifespan in these realms, while long, is still
limited. When their merits and blessings are exhausted, they will undergo
rebirth once more, according to their stock of transgressions and merits.
With
attachment to the self as the cornerstone, sentient beings begin to create more
good or bad karma; therefore, they continue to revolve in the cycle of Birth
and Death. In that cycle, transgressions are easy to commit, while good deeds
are difficult to perform. Thus, the time spent on the evil realms is very long,
while the periods of stay in the celestial realms are limited. Buddha Sakyamuni
once lamented:
Sentient beings usually take the three Evil
Paths as their homeland.
For this
reason, we can predict that sentient beings who are not reborn in the pure
lands of the Buddhas are bound to remain in the defiled lands. In these defiled
lands, in the midst of an evil environment full of obstructions and weighed
down by their limited capacities and conditions as sentient beings of the
Dharma-Ending Age, they will sooner or later descend onto the Evil Paths. Thus, to achieve rebirth in the pure lands
of the various Buddhas, they must recite these Buddhas' names.
Some
might ask: "There
are many methods leading to liberation; why should we recite the Buddha's
name?"
The
answer to this question should be obvious, but I will reply all the same, to
make it clearer.
In
ancient times, even though Sakyamuni Buddha had passed away, the True Dharma
still flourished. Sentient beings then had light karma and their minds were
intrinsically good. Therefore, they could succeed with whatever Dharma method
they chose. With the passing of time, in the Dharma Semblance Period, a long
time after Buddha Sakyamuni had entered Nirvana, the environment and the minds
of people had gradually grown complicated. Out
of hundreds of thousands of practitioners, perhaps one or two would attain the
Way.
This is
even more true now that we are deep into the Dharma-Ending Age, when virtues
and morals have broken down. True cultivators are rare enough; why talk about
those who have attained the Way? This is because sentient beings today have
heavy obstructions, their minds are confused, and their lives and social
organization are more complex and troublesome than in earlier times. Added to
this are constant threats of war and strife, poverty, shortages and disasters,
one after another. Furthermore, pornography and violence are condoned, while
religion and morality are considered anachronisms. With so many obstacles from
within our minds and from the environment reinforcing one another, no wonder it
is difficult to reach Enlightenment by reliance on self-power alone, as taught
in most Dharma methods.
We should
know, furthermore, that to escape Birth and Death, we must sever Delusions of
Views and Delusions of Thought. However, according to the ancients:
Blocking
Delusions of Views is as difficult as blocking a raging stream coming from
forty miles away.
Why, then, even
mention eliminating all Delusions of Thought?
Thus, if
we want to achieve liberation in this Dharma-Ending Age, the most appropriate
method is Buddha Recitation. Through this method, the cultivator, after
utilizing his self-power to the utmost, receives additional assistance from
other-power. Even though his karma and delusions are not yet extinguished, he
can, through the power of Amitabha Buddha's Vows, "take his residual karma
along" to the Pure Land. Once reborn, he will no longer retrogress and
will have transcended Birth and Death forever!
As
discussed earlier, in the Great Heap Sutra and the Longer Amitabha Sutra, Sakyamuni Buddha, in His profound
wisdom and compassion, predicted the limited capacities and evil conditions of
people in the Dharma-Ending Age as well as the efficacy and appropriateness of
the Pure Land method. Therefore, in this degenerate age, when Enlightenment
"in this very lifetime" can seldom be attained through other methods,
only Pure Land can prolong the turning of the Dharma wheel and liberate
sentient beings. In a letter to a fellow monk, Elder Master Yin Kuang expressed it this
way:
Deep into the
Dharma-Ending Age, when practicing methods other than Pure Land, we may speak
of sowing good seeds and creating favorable conditions for Enlightenment in the
future, but we cannot speak of attaining the fruit of liberation in this very
lifetime.
For these reasons, we can conclude that in
the Dharma-Ending Age, only Buddha Recitation brings liberation from Birth and
Death in one lifetime.
Comments
Post a Comment