Niệm Phật Chớ Sợ Cười, Đừng Chờ Hẹn

 

Có nhiều vị muốn tu học Phật pháp, nhưng lại sợ bị người chê cười là tiêu cực, hủ bại, mê tín. Do đó khi xem kinh thì lén lút không dám công nhiên cho người thấy; hoặc có ăn chay, niệm Phật cũng không dám cho ai hay. Nên biết đạo Phật chẳng những là một tôn giáo, lại là một môn triết học rất cao thâm, các học giả uyên bác Ðông Tây đã có nhiều vị nghiên cứu và thật hành.

Phật đạo là con đường sáng suốt đưa người từ hung ác đến thiện lương, từ hàng phàm phu mê mờ đến địa vị thánh nhơn toàn giác.

Cho nên người đã có duyên may tu học Phật pháp, nên mừng cho mình được phước lành, và tùy nghi đem ra khuyên nhắc kẻ khác làm theo, chớ không chi phải e ngại. Những kẻ chê tu Phật là tiêu cực, hủ bại, mê tín, chỉ vì họ chưa hiểu biết mà thôi.

 

Lại trong giới tu học Phật pháp, có những người vừa mới xem qua các kinh điển cao, đã vội tự phụ cho mình là bậc Đại Thừa hành giả, thấy ai ăn chay, niệm Phật liền xem là hạng căn cơ thấp kém, chỉ bắt chước theo các ông già bà cả ngu dốt tối tăm.

Nên biết môn Tịnh Độ là pháp Đại Thừa viên đốn.

 

Nói "Đại Thừa", vì pháp này lấy niệm Phật làm nhân, lấy địa vị Toàn Giác làm quả.

Nói "viên" vì môn này nhiếp tròn cả năm tông tám giáo, như các bậc cổ đức đã luận phê.

Nói "đốn" vì phương tiện này đưa từ hàng cụ phược phàm phu lên ngôi Bất Thối Chuyển, từ bậc sơ học lên quả Vô Thượng Bồ Đề rất thẳng tắt mau lẹ.

Cho nên pháp môn này sáu phương chư Phật đều khen ngợi, các vị Bồ Tát như Văn Thù, Phổ Hiền, Mã Minh, Long Thọ đều phát nguyện vãng sanh. Xem thường và khinh chê niệm Phật, chẳng những là không hiểu sâu về Tịnh Độ, mà còn mang lỗi khinh chê chư Phật và các bậc Thánh giả đã nói trên. Cho nên niệm Phật là chính mình đã thật hành theo pháp môn viên đốn Đại Thừa, không nên ngại đến sự cười chê của người chưa hiểu biết.

 

Muốn cầu giải thoát, đối với sự niệm Phật phải xem là điều rất khẩn yếu, biết được lúc nào là phải thật hành ngay khi ấy, không nên chờ hẹn. Phật đã từng dạy, mạng sống của con người chỉ ngắn ngủi trong hởi thở; vì hơi thở có ra mà không vào, tức đã bước sang kiếp khác. Thế thì năm tháng ngày giờ, cho đến mỗi giây phút, đều có cái chết không chờ hẹn ta ở trong đó; chẳng ai dám quyết đoán mạng sống của mình dài được bao lâu. Cổ thi có câu:

Ngày trước đầu đường còn ruổi ngựa.
Hôm nay trong quách đã nằm yên!

 

Hoặc câu:


Chớ hẹn đến già rồi niệm Phật.
Đồng hoang mồ trẻ thấy đông người.

 

Đây là những điều xác thật. Cho nên muốn phòng ngừa cơn vô thường chợt đến, mỗi thời khắc chúng ta phải gắng chăm niệm Phật. Như thế, gặp giây phút cuối cùng mới không bị bối rối tay chân.

 

Trên đường tu, để ngăn trách về sự giải đãi, đức Phật đã răn dạy: "Thầy Tỳ Khưu thường hay có tám cách biếng trễ. Chẳng hạn, bữa nào đi khất thực đói, liền nghĩ rằng: "Hôm nay, khất thực đói, trong người tất thiếu sức khỏe, để huỡn tu một đêm." Bữa nào khất thực no, liền nghĩ: "Hôm nay ăn no, trong người nặng nề mệt nhọc, thôi tạm xả tu, mai sẽ tiếp tục.

"Như thế cho đến những khi: sắp làm việc nhiều - lúc làm việc nặng vừa xong - sắp muốn đau - khi đau bịnh vừa mạnh - sắp đi xa - lúc đi xa mới về; trong các trường hợp ấy, lúc nào cũng nại cớ này, cớ khác, rồi bỏ tu để ngủ nghỉ. Trái lại, những vị Tỳ Khưu tinh tấn, trong tám trường hợp đó, luôn luôn nghĩ đến sự vô thường, hằng siêng năng tu tập."

 

Tâm niệm giải đãi của người xuất gia đã như thế, tất tâm lý biếng trễ của hàng tại gia chắc có lẽ nhiều hơn. Hoằng Nhứt đại sư từng khuyên một người thân hữu niệm Phật. Ông này viết thư gởi đến, than mình mắc bận nhiều công việc, xin để tạm xếp đặt cho ổn thỏa rồi sẽ hay. Đại sư liền biên vào bức thư đó hai câu thi, rồi gởi trả nguyên lại. Hai câu ấy như sau:

Ngay giờ quyết dứt, liền thôi dứt.
Chờ hẹn cho xong, chẳng lúc xong!

Thật thế, chuyện đời đến khi nhắm mắt cũng không rồi công việc.

 

Khi xưa, có vị Tăng khuyên người bạn là Trương Tổ Lưu niệm Phật. Ông bạn bảo: "Tôi có ba việc làm chưa xong: Một là quan tài ông thân còn để ở nhà mồ chưa chôn, hai là đứa con trai chưa cưới vợ, ba là đứa con gái chưa gả chồng. Chờ ba việc đã xong, tôi sẽ vâng lời." Mấy tháng sau, ông bạn bị bạo bịnh chết. Vị tăng đến tụng kinh cầu siêu, và điếu một bài thi rằng:

Bạn tôi tên là Trương Tổ Lưu
Khuyên ông niệm Phật, hẹn ba điều.
Ba điều chưa vẹn, vô thường bắt
Đáng trách Diêm Vương chẳng nể nhau!

 

Trong bài thi, ý vị tăng nói: Ông hẹn khi xong ba việc sẽ niệm Phật, nhưng ngặt nỗi vô thường bất ngờ đến, nó có chờ hẹn ông đâu? Xem đấy chúng ta ai dám bảo đảm rằng mình chẳng là ông Trương Tổ Lưu thứ hai? Cho nên người quyết chí tu hành, được hở giây phút nào liền niệm Phật ngay lúc ấy, đừng nên đạp nhầm dấu xe đổ của người xưa mà để hận ngàn thu.

 

Do Not Procrastinate

 

We should know that Pure Land is a Perfect and Sudden Mahayana method. Why Mahayana? Because this method takes Buddha Recitation as "cause" and complete Enlightenment as "effect." Why "Perfect"? Because this Dharma door, as the ancient masters have said, completely encompasses the Five Periods and Eight Teachings. Why "Sudden"? Because this expedient can guide everyone from the level of an ordinary being completely bound by greed, anger and delusion to the stage of non-retrogression, and from the beginning levels of Bodhisattvahood to Supreme Enlightenment, via a straight and swift shortcut.

 

Therefore, this method is extolled by all of the Buddhas of the ten directions, while Bodhisattvas such as Manjusri and Samantabhadra, and Patriarchs such as Asvaghosha and Nagarjuna, all vow to achieve rebirth in the Pure Land. Thus, to recite the Buddha's name is to practice personally according to the Perfect Sudden Mahayana method.

 

When seeking liberation, we should consider Buddha Recitation to be most essential and urgent and put this method into practice immediately, without procrastination. Buddha Sakyamuni taught on many occasions that human life is only as long as one breath, because if we exhale but do not inhale, we have already died and stepped over into a new lifetime. Therefore, death awaits us at all times; behind each year, each month, each day, each hour and even each and every second lurks our impending demise. No one can predict the length of his own lifespan, as reflected in the following stanzas:

 

Yesterday, at the crossroads, he still rode his horse; 
Today he lies still in his coffin!

Do not wait until old age to recite the Buddha's name, 
In abandoned cemeteries can be found the graves of many youths.

 

These stanzas reflect the facts of life. Thus, to avoid being surprised by the God of Impermanence, let us at all times apply ourselves to earnest recitation of the Buddha's name. Only then will we escape bewilderment and confusion in our last moments.

 

To prevent and discourage laziness and laxity in cultivation, Sakyamuni Buddha carefully taught:

 

There are, in general, eight occasions when a monk tends to be lax. For instance, whenever he does not receive enough food on his alms rounds, he may think, "I do not have enough food today. Therefore I lack nutrition and good health. Let me postpone cultivation for one night." Whenever he receives ample food, he may think to himself, "today I am full and feel heavy and tired. Let me postpone cultivation for one night and continue tomorrow." He may engage in similar reasoning on such occasions as: preparing to do a great deal of work, having just completed some heavy physical task, feeling ill, recovering from illness, readying himself for a long trip, or having just returned from a long trip. In all these instances, he always has one excuse or another to stop cultivation and rest. On the contrary, when a diligent monk is faced with these same situations, he always sets his mind on the truth of Impermanence and never avoids assiduous cultivation.

 

If even monks and nuns are that indolent, lay people can be assumed to be worse. A well-known Master once urged a close friend to recite the Buddha's name. The latter wrote back complaining that he was currently too busy, and promised to take the Master's advice into account as soon as his affairs were temporarily settled. The Master penned a stanza on the letter before returning it. The verse reads as follows:

 

If we have decided to stop, let us stop at once; Why promise to wait for our cares to end -- as they never will.

Truthfully, the preoccupations and worries of this world will never end, not even when it comes time for us to close our eyes and depart.

 

A well-known Master once advised a lay friend to recite the Buddha's name. The latter replied, "There are three things I have not yet attended to: one, my father's coffin is not yet entombed; two, my son does not yet have a family; three, my youngest daughter is still unmarried. Let me take care of these three things and then I will follow your advice." A few months later, the layman was struck by a grave illness and suddenly passed away. After the memorial, the monk offered a stanza in lieu of condolences:

 

My friend, the wise official 
When I advised him to recite the Buddha's name he countered with three things; 
The three things have not been accomplished, 
Yet impermanence has already snatched him away. 
Lord of Hell, how inconsiderate can you be!

 

Reading this stanza, who among us dares claim he is not another wise official? Therefore, those who are determined to cultivate should take advantage of every single instant, and recite the Buddha's name at that very moment. They should avoid stepping in the doomed footprints of those who have erred before them -- with cause for regret for a thousand autumns to come.

Comments

Popular posts from this blog