Ngoại Cảnh Giới
Ngoại
cảnh giới là cảnh không phải do nội tâm hiện ra, mà từ bên ngoài đến. Hoặc có
hành giả thấy Phật, Bồ Tát hiện thân thuyết pháp, khuyến tấn khen ngợi. Hoặc có
hành giả đang khi niệm Phật, thoạt nhiên tâm khai, thấy ngay cõi Cực Lạc. Hoặc
có hành giả đang tịnh niệm thấy chư thần tiên đến, chắp tay vi nhiễu xung quanh
tỏ ý kính trọng, hoặc mời đi dạo chơi. Hoặc có hành giả thấy các vong đến cầu
xin quy y. Hoặc có hành giả khi mức tu cao, bị ngoại ma đến thử thách khuấy
nhiễu...
Như khi xưa có một Phật tử căn tánh ngu tối, song thường kính
niệm đức Quán Thế Âm. Một đêm nằm mơ thấy Bồ Tát đến bảo nên thường tham cứu
bài kệ sau đây, lâu ngày sẽ được khai ngộ:
Đại trí phát nơi tâm
Nơi tâm chỗ nào tìm?
Thành tựu tất cả nghĩa
Không cổ cũng không kim!
Như thời Trung Hoa Dân Quốc gần đây, có cư sĩ Giang Am Nam, vào
tháng ba năm Nhâm Thân (1932), nhân khi bị bịnh được thấy cảnh Cực Lạc. Ông
gượng đau viết thư cho anh là cư sĩ Giang Diệt Viên, đại khái như sau: "Em
đau nặng. Vào khoảng ba giờ sáng ngày hai mươi lăm tháng ba, sau một cơn sấm
sét mưa to, trời lại trong tạnh tỏ suốt như ban ngày. Nơi phương Tây, bỗng hiện
ra chân cảnh thế giới Cực Lạc sáng mênh mang không ngằn mé. Em thấy bảy báu
trang nghiêm, bảo thọ, bảo tháp, và vô số tướng trân kỳ. Phật ngồi giữa hư
không, bảo em lên bái kiến. Nhưng khi em đến được trước Phật, kim tướng đức Di
Đà Thế Tôn lần lần xa, tiếng nói vọng lại rất nhỏ, kế cảnh giới đều tan biến.
Chắc là do định lực của em còn kém, nhưng từ đây em tin
chắc cảnh Tây Phương Cực Lạc là xác thật..."
Cũng trong thời Dân Quốc, có cư sĩ Lưu Khai Nan, biệt hiệu là
Tây Tiều tiên sinh. Trước khi ông vãng sanh, chư thần mời đến cảnh U Minh xin
nhậm quan chức; kế lại thấy chư thiên thỉnh lên cõi trời, cư sĩ đều nghiêm sắc
khước từ, bảo: "Làm quan dễ tạo
nghiệp, phước trời có lúc hết. Tôi chỉ nguyện sanh về Cực Lạc." Ít
ngày sau cư sĩ vãng sanh.
Một sư cô quen với bút giả tu ở gần vùng Đà Lạt. Sau thời trì
chú, cô đang ngồi tịnh, bỗng thấy có hai sứ giả phong thái và cách trang phục
như thần tiên, đến cung kính mời lên non viếng cảnh. Trong cơn định, sư cô hỏi:
"Non cao, sức yếu, làm sao đi được" Một sứ giả đáp: "Không ngại,
tôi đã có cách." Liền lấy cành cây tợ nhánh dương liễu, đập nhẹ vào mình
sư cô và bảo đi theo. Cô bỗng thấy thân thể mình lâng lâng bay lướt trên đầu
ngọn cỏ, giây phút sau cùng tiến lên non. Đến đây thấy cảnh tòng bá thanh u,
công xòe, hạc múa, xa xa có một cung điện lầu các. Vừa khi ấy, cô thị giả ở nhà sau làm
rớt đồ vật có tiếng động mạnh. Sư cô liền chợt giác tỉnh, cảnh giới tan mất,
cảm thấy hai bắp đùi còn mỏi đau.
Những tướng trạng lược kể như trên, đều gọi là Ngoại cảnh giới.
Có người hỏi: "Thấy Phật thấy hoa sen, có phải là cảnh ma chăng?" Xin
đáp: "Nếu nhân quả phù hợp, không
phải là cảnh ma. Bởi tông Tịnh Độ thuộc về "hữu môn", người niệm
Phật khi mới phát tâm từ nơi tướng có mà đi vào, cầu được thấy thánh cảnh ở Tây
Phương. Đến khi thấy hảo tướng đó là quả đến đáp nhân, nhân và quả hợp nhau,
đâu phải cảnh ma? Trái lại, như Thiền Tông từ nơi "không môn" đi vào,
khi phát tâm tu liền quét sạch tất cả tướng, cho đến tướng Phật tướng Pháp cũng
đều bị phá trừ. Bậc Thiền Sĩ không cầu thấy Phật hoặc hoa sen, mà tướng Phật và
hoa sen hiện ra, đó là nhân quả không phù hợp. Quả không có nhân mà phát hiện,
đó mới chính thật là cảnh ma. Cho nên người tu thiền luôn luôn đưa cao gươm
huệ, “ma đến giết ma, Phật đến giết Phật”, đi
vào cảnh chân không, chẳng dung nạp một tướng nào cả.
Tuy nhiên, đó là chỉ nói những hành giả mới tu, riêng bậc tu thiền cao, có khi thấy các
tướng song không phải là ma cảnh. Bởi những vị đã tu thiền nhiều kiếp, khi
tâm địa khai thông, có thể thấy được cảnh ác đạo cùng thiên đường cho đến mười
phương Tịnh Độ và Uế Độ; vì mười phương thế giới đều ở trong ánh sáng của chân
tâm. Và người tu Tịnh Độ có khi thấy các
tướng, nhưng lại là cảnh ma, mà đoạn Biện Ma Cảnh sau đây sẽ nói rõ.
Kết lại, Nội cảnh giới và Ngoại cảnh giới, là nói ước
theo trình độ người còn đi trên bước đường tu tập. Đến như bậc đã chứng đạo
quả, thì tâm tức cảnh, cảnh tức tâm, vạn vật cùng ta đồng một thể không có
trong ngoài chi cả.
External Realms
External realms
are realms which are not created by the mind, but come from the outside. For
example, some practitioners might see Buddhas and Bodhisattvas appearing before
them, preaching the Dharma, exhorting and praising them. Others, while reciting
the Buddha's name, suddenly experience an awakening and immediately see the
Land of Ultimate Bliss. Some practitioners, in the midst of their pure
recitation, see deities and Immortals arrive, join hands and circumambulate
them respectfully, or invite them for a leisurely stroll. Still other
practitioners see "wandering souls of the dead" arrive, seeking to
"take refuge" with them. Yet others, having reached a high level in
their practice, have to endure challenges and harassment from external demons.
For
example, there was once a layman of rather dull capacities who constantly
worshipped the Bodhisattva Avalokitesvara. During a dream one night, he saw the
Bodhisattva urging him to meditate on the following stanza, and in time he
would experience a Great Awakening:
Great wisdom develops from the Mind,
Where in the Mind can it be found?
To realize all meanings,
Is to have neither past nor present.
Another
story concerns a nun of the author's acquaintance who was cultivating in the
vicinity of Dalat. After her Buddha Recitation session, as she was seated in
meditation, she saw two men of noble countenance, dressed like deities or
Immortals, respectfully inviting her to scale the mountains and visit their
beautiful grounds. In her samadhi, she asked them, "How can I go, when the
mountains are so high and I am so weak?" One of the men said, "Do not
worry, I have a way." He then touched her lightly with something similar
to a willow branch and requested her to follow him. She suddenly saw her body
glide effortlessly over the grass, and, in no time, she was scaling the
mountains. There she witnessed ethereal scenes, with gigantic trees and a
palace and tower in the distance. At that very moment, a companion in the back
room dropped something with a bang. The nun suddenly awakened from meditation. All scenes had disappeared
but her thighs were still aching from overexertion.
The
realms and manifestations summarized above are called "external
realms." Some might ask, "To see Buddhas and lotus blossoms -- is it
not to see demonic apparitions?"
Answer: If cause and effect coincide, these are not
"demonic realms." This is because the Pure Land method belongs to the
Dharma Door of Existence; when Pure Land practitioners first set out to
cultivate, they enter the Way through forms and marks and seek to view the
celestial scenes of the Western Pure Land. When they actually witness these
auspicious scenes, it is only a matter of effects corresponding to causes. If
cause and effect are in accord, how can these be "demonic realms"?
In the
Zen School, on the other hand, the practitioner enters the Way through the
Dharma Door of Emptiness. Right from the beginning of his cultivation he wipes
out all marks -- even the marks of the Buddhas or the Dharma are destroyed. The
Zen practitioner does not seek to view the Buddhas or the lotus blossoms, yet
the marks of the Buddhas or the lotus blossoms appear to him. Therefore, cause
and effect do not correspond. For something to appear without a corresponding
cause is indeed the realm of the demons. Thus, the Zen practitioner always
holds the sword of wisdom aloft. If the demons come, he kills the demons, if
the Buddha comes, he kills the Buddha -- to
enter the realm of True Emptiness is not to tolerate a single mark.
A caveat:
we are only talking here about novice cultivators. High-level Zen practitioners do sometimes see various marks which are
not demonic realms. When their minds become enlightened, Zen Masters who
have practiced meditation for many eons can see evil as well as transcendental
realms, including the pure and defiled lands of the ten directions. This is
because all worlds are within the light of the True Mind. On the other hand,
despite what we have said earlier, Buddha
Recitation practitioners sometimes see various marks which are "demonic
realms," as will be explained later.
In short, when we refer to "internal" and "external" realms, we are speaking at the level of beginning cultivators. For those who have attained the Way, Mind is realm, realm is Mind, the ten thousand dharmas and ourselves have but one common Nature. There is no inside or outside at all.
Comments
Post a Comment