Khi
Tắt-Hơi Cho Đến Lúc Truy-Tiến
Người mới tắt hơi, điều thiết
yếu là không nên vội di động. Hoặc kẻ chết thân mình dính
chất dơ cũng không nên gấp lau rửa, phải đợi qua tám tiếng đồng hồ, hay ít nhứt
cũng ba giờ, mới được tắm rửa thay đổi y phục. Trước và sau khi chết, người thân
không được khóc lóc. Bởi khóc là vô ích mà lại có hại, vì làm cho kẻ mạng chung
sanh niệm quyến luyến, không được giải thoát. Chỉ nên gắng sức niệm Phật mới
thật có ích cho vong nhơn. Nếu muốn khóc lóc, phải đợi tám giờ sau. Tại sao
thế? Vì bịnh nhơn tuy tắt hơi nhưng thức A Lại Da còn chưa đi. Nếu khi ấy lay
động, tắm rửa thay y phục, hoặc kêu khóc, họ vẫn còn cảm giác đau đớn hoặc sanh
buồn giận bi thương mà phải sa đọa. Điều này rất quan hệ, rất cần yếu, nên để ý
ghi nhớ kỹ.
Thuyết thăm dò hơi nóng để nghiệm xem sanh về đâu, tuy có chứng
cớ, song cũng không nên câu chấp. Nếu bịnh nhơn bình thời tín nguyện chân
thiết, khi lâm chung chánh niệm rõ ràng, có thể chứng nghiệm là vãng sanh. Nhiều người
không kỹ, cứ mãi thăm dò, rờ chỗ này chỗ kia, làm động niệm kẻ mạng chung, cũng
có hại rất lớn.
Sau khi bịnh nhơn tắt hơi, người
trợ niệm vẫn phải tiếp tục niệm Phật cho đến “ba giờ đồng hồ” sau, để cho sự
vãng sanh được bảo đảm. Trợ niệm xong, liền đóng cửa
phòng lại canh chừng cho kỹ, kẻo loài mèo chó hoặc kẻ không am hiểu đổ xô vào
xúc chạm, đợi mãn tám giờ sẽ tắm rửa thay đổi y phục. Nếu luôn trong tám giờ,
có người ở gần bên niệm Phật, là điều rất tốt. Ngoài ra cấm tuyệt không nên làm
điều chi khác. Xin nhắc lại trong khoảng thời gian này, người chết vẫn còn cảm
giác.
Sau
tám giờ nếu tay chân người chết đã cứng không thể chuyển động, nên dùng vải
thấm nước nóng đắp bao quanh khớp xương. Làm như thế giây lâu, có thể sửa tay
chân co duỗi như thường.
Trong đám tang của người quá cố, thân nhơn nên làm đơn giản, đừng
quá rườm rà mà tốn vô ích. Điều cần thiết là phải nên dùng đồ chay, chớ có sát
sanh để đãi đằng cúng tế. Bất đắc dĩ cần có chút ít đồ mặn, thì nên mua thịt cá
chết, hoặc người ta đã làm sẵn bán ngoài chợ. Nếu sát sanh để cúng tế đãi đằng, tất người mãn phần bị oan đối không
được giải thoát. Dù kẻ mạng chung đã được vãng sanh, phẩm sen cũng vì đó mà bị
giảm thấp.
Trong thời gian trước, bút giả cùng chư tăng có đi tụng kinh
siêu độ cho bà kế mẫu người bạn là thượng tọa Bảo Huệ ở xã Tân Hội tỉnh Long
An. Nơi đám tang, bút giả thấy dùng toàn đồ chay, có khen ngợi và hỏi thăm, thì
thượng tọa đáp: "Sự cúng đãi đồ chay thật ra có do tôi khuyến hóa, nhưng
phần lớn cũng nhờ động lực bởi một chuyện đã xảy ra ở xóm trên. Nguyên trên ấy
có một nhà khá giàu, gia chủ mãn phần, người con cho giết nhiều bò heo gà vịt
để tiếp đãi họ hàng thân thuộc và kẻ quen biết gần xa, suốt cả mấy ngày. Lúc
sanh tiền gia chủ là người hiền lành phúc hậu thường ăn chay tụng niệm, lại có
giao du rộng. Sau đám tang ấy, vào buổi chiều hồn ông nhập vào đứa cháu nội,
mặt đỏ rần, nhảy lên ván ngồi, vỗ bàn, kêu gọi ngay tên đứa con lại, và quát
bảo: "Một đời tao tu hành làm phước, không tội lỗi chi nặng, đáng lẽ được
sanh đến chỗ giàu sang. Nay bị mày sát sanh quá nhiều để cúng đãi, nên tao bị
oan đối không được giải thoát. Hiện thời tao bị quản thúc phạt vạ, phải chăn
giữ một bầy bò heo gà vịt, chạy trong bùn lầy gai góc, thật khổ sở vô
cùng!" Thuật xong câu chuyện, Thượng Tọa cười bảo: "Chính nhờ việc đó
đồn vang ai cũng đều biết, lại mới xảy ra cách đây ít tháng, người nhà đã tin
tưởng kinh sợ, nên tôi mới vừa đề nghị là được chấp thuận liền." Việc sát sanh
đãi đằng cúng tế trong đám tang, Kinh Địa Tạng cũng đã có nói rõ sự nguy hại,
vậy hàng Phật tử nên để tâm ghi nhớ.
Khi
làm Phật sự truy tiễn cho người quá vãng, thân nhơn nên đem công đức ấy hồi
hướng khắp chúng sanh trong pháp giới. Như thế, công đức sẽ càng thêm lớn, mà
sự phước lợi của vong nhơn cũng nhân đó được tăng thêm nhiều.
Những điểm dự bị về lúc lâm chung trên đây, phần lớn bút giả rút
lấy ý kiến của các bậc danh đức như ngài Ấn
Quang và Hoằng Nhứt đại sư mà
dung hội lại. Bởi buổi lâm chung chính là lúc quan yếu nhứt trong cuộc đời
người. Nếu trước chưa dự bị tư lương vãng sanh cho đầy đủ, đến chừng ấy khó khỏi kinh hoàng bối rối, kêu cầu không kịp, nghiệp ác
trong nhiều kiếp đồng thời hiện ra, làm sao giải thoát?
Cho
nên khi lâm chung tuy nhờ người y theo phương pháp mà trợ niệm, nhưng chính
mình lúc bình nhựt phải cố gắng tu trì chừng ấy mới được tự tại.
Xin các bạn tu tịnh nghiệp sớm lưu tâm dự bị, để đồng được dự
phẩm sen nơi hải hội Liên Trì.
Between Death and Burial
When a person has just died, the most
important thing is not to rush to move him. Even if his body is soiled with
excrement and urine, we should not hasten to clean it. We should wait about
eight hours -- or a minimum of three hours -- before cleaning the body and
changing its clothes. Relatives should not weep and wail immediately before and
after the actual death. Doing so is not only useless, it can be harmful, as
this can cause the deceased to develop thoughts of attachment, which may
prevent him from achieving liberation. To be of true benefit to the patient, we
should concentrate on reciting the Buddha's name in all earnestness, without
crying until at least eight hours have passed. Why is this necessary? It is
because although the patient has stopped breathing, his Alaya consciousness has
not yet left his body. If, during this period, we move the body, clean it, change its clothes,
or weep and lament, the deceased may still experience feelings of pain,
sadness, anger or self-pity, and descend upon the Evil Paths. This is a crucial
point -- a critical one -- that relatives should note and remember well.
The
practice of touching the body of the deceased to locate the last warm spot and
deduce his place of rebirth is grounded in the sutras and commentaries.
However,
we should not be inflexible. If the patient had sincere, earnest faith and vows
in normal times and clearly exhibits right thought at the time of death, this
is sufficient evidence of rebirth in the Pure Land. Some persons who are not careful keep
"feeling" the body, touching one spot after another, disturbing the
deceased. This can cause great harm.
After the patient has expired, the
persons who came to recite the Buddha's name should continue doing so for another
three hours.
After that, the body should be left alone, free of all disturbances, for another five hours (or a
total of eight hours),
at which time it can be bathed and given
a change of clothing. If, during the entire eight-hour period. someone, or
a group of persons, can remain near the deceased reciting the Buddha's name, so
much the better. Except for recitation, nothing should be done. A reminder and
caveat: during this period, the "deceased" may still have
consciousness and feelings.
After the
eight-hour period, if the limbs have grown stiff and cannot move, we should put
a towel soaked in hot water around the joints. After a while, the body can be
repositioned.
Funeral
arrangements should be kept simple, not accompanied by superfluous ceremonies
occasioning unnecessary expenses. Another caveat: only vegetarian food should
be served. No non-vegetarian food should be provided as offerings or to
entertain guests -- for to take life is to sadden the departed with more karmic
obstructions and "heavy baggage," making his liberation that much
more difficult. Even if he has already been reborn in the Pure Land, his grade
of rebirth may be lowered as a result.
Some time
ago, this author, along with other monks and nuns, attended an elaborate
funeral for the stepmother of one of his friends, a high-ranking Master in Long
An province, southern Vietnam. Throughout the funeral, only vegetarian food was
served. After congratulating his friend, the author inquired about this and was
told, "the serving of vegetarian food is due partly to my recommendation;
however, the major impetus was an event which took place not long ago in a
nearby village:
"After
a prosperous elder had passed away, his son ordered a huge quantity of
livestock slaughtered to feed relatives and friends for several days. (In his
lifetime, the elder, a good-natured, benevolent man who practiced Buddha
Recitation and was vegetarian several days a month, had had many friends and
associates.) The very evening after the funeral, his eldest grandson suddenly
had a fit in front of everyone. His face all red, he suddenly jumped onto the
wooden plank bed in the living room, sat squarely upon it, and slapped his hand
against a nearby desk. Calling his father by his given name, he scolded him
loudly: 'Right up until my death, I practiced
charity and accumulated merits; without any heavy transgressions, I should have
been reborn wealthy and into a good family. Instead, because of you and the
heavy karma of killing you created on my behalf, I, as your father, am now confined and forced to look after a
herd of cows, as well as pigs, chickens and ducks. I have to run back and forth
barefoot through mud and thorns. My sufferings are truly beyond
description!"'
After
recounting the story, the Master smiled and said, "This event, which occurred only a few months
ago, is known to the entire village and is believed and dreaded by my
relatives. For precisely this reason, when I suggested vegetarian food, the
idea was immediately accepted."
The Ksitigarbha Sutra goes into detail
about the harm associated with slaughtering animals to serve guests at
funerals. Buddhist followers should take heed and bear this in mind.
When performing follow-up good deeds on
behalf of the deceased, we should dedicate the merit and virtue to all sentient
beings in the Dharma Realm. In this way, these merits and virtues will be
multiplied many times over and so will the benefits accrued to the deceased.
These
preparations for the time of death have been taken from the teachings of Elder
Masters of the past. The last moments of life are the most crucial ones. If the
"provisions
for rebirth"
are not ready and adequate, the patient cannot avoid extreme fright and
bewilderment. At that time, too late to seek help and faced with the
simultaneous appearance of all kinds of bad karma accumulated over countless
lifetimes, how can he achieve liberation?
Therefore, while we may rely on others for
support and assistance at the time of death, we ourselves should strive to
cultivate during normal times. Only then will we feel free and at peace.
I beg you all,
fellow Pure Land practitioners, to take heed and be prepared, so that we may
all be reborn in the ocean-wide Lotus Assembly!
Comments
Post a Comment