Cách
Đoạn Tuyệt Thị Phi
Hàng phàm phu vì chưa chứng vào chân tâm bình đẳng, còn
ranh giới phân biệt giữa ta và người, nên trong đời sống, sự hơn thua phải quấy
khen chê có đến muôn ngàn, không ai tránh khỏi. Dù cho chư Phật Bồ Tát vì lòng
đại bi thị hiện giữa cõi trần để độ sanh, cũng phải chịu cảnh thị phi thương
ghét. Cổ ngôn có câu:
Thùy
nhơn bối hậu vô nhơn thuyết.
Na cá nhơn tiền bất thuyết nhơn!
Lời này ý nói:
"Không có ai chẳng bị kẻ khác chỉ trích chê bai sau
lưng, nhưng ở trước mặt người ta không nói ra mà thôi."
Đây là câu thành ngữ xác thật, do sự kinh nghiệm của người xưa.
Những sự thị phi làm cho hành giả, nếu không sáng suốt bình
tĩnh, nhiều khi phải xao động sanh phiền não, rất chướng ngại cho đường tu. Cho
nên ở đây nêu ra vấn đề này để tìm cách phá giải. Muốn dứt trừ thị phi, phải y
theo ba sự kiện:
Điều thứ nhứt: Phải xét sửa lỗi mình, đừng nhìn nói lỗi người. Ví như con trâu đen
thấy cò trắng đứng trên mình thì để yên; khi con quạ bay đến đậu lại lấy sừng
quơ đuổi; nó không ngờ mình còn đen nhiều hơn con quạ. Phàm phu cũng thế, thích
lời khen, ghét tiếng xấu, ưa bươi móc điều dở của người, không dè mình cũng
nhiều lỗi lầm, chẳng có chi là tốt đẹp! Cho nên nguyên tắc của người tu là phải
tự phản tỉnh xét sửa lấy mình, đừng nên nhìn nói điều dở của người. Xét sửa lỗi
mình thì càng ngày càng sáng, nhìn nói lỗi người tất càng gây thêm việc trái
oan.
Điều thứ hai: Khi bị sự thị phi khinh báng, nên an nhẫn, đừng tìm cách biện minh.
Ví như tờ giấy trắng bị vết mực làm lem, cứ để yên, nó chỉ dơ một chỗ đó rồi
lần lần phai nhạt; nếu lấy đồ lau chùi, tất sẽ hoen ố cả toàn diện. Luận Niệm
Phật Bảo Vương Tam Muội nói: "Bị oan ức chớ cầu biện minh, nếu biện minh
tất oán hận càng sanh." Bởi người đã cố tâm nói xấu, ta biện minh tức là
cho kẻ đó nói sai, dĩ nhiên sẽ sanh sự oán thù tranh cãi, mà vô tình lại làm
cho quần chúng hay biết, và để ý nghi ngờ mình. Thông thường, người mới tu hay
thấy mình phải kẻ khác quấy. Người tu hơi lâu, thấy mình và kẻ khác đều có phải
có quấy. Người tu càng lâu, duy chỉ thấy mình quấy. Tại sao thế? - Bởi khi việc
khinh báng xảy ra, nếu hiện tại mình không sai quấy tất kiếp trước cũng lỗi
lầm, nên đời nay phải chịu quả. Giả sử kiếp trước ta không có biệt nghiệp trực
tiếp gây nên lỗi, thì cũng do cộng nghiệp tội ác, mới đồng sanh trong cõi ngũ
trược này. "Đã mang lấy nghiệp vào thân. Cũng đừng trách lẫn trời gần trời
xa." Lời của cụ Nguyễn Du nói, cũng thầm hợp với lý đạo.
Điều thứ ba: Người tu phải giữ vững lập trường, tin chắc lý nhân quả, đừng xao động
vì tiếng hay dở bên ngoài. Kinh Pháp Cú nói: "Ngọn núi cao đứng vững
giữa cơn giông tố. Người chân chánh an nhiên giữa tiếng thị phi." Tất cả
tiếng khen chê bên ngoài không làm cho ta tốt hoặc xấu, siêu hay đọa, mà tốt
xấu siêu đọa đều do nơi ta. Nếu ta gây nhân lành dù người có khinh là xấu xa
tội ác, ta vẫn được siêu thăng. Trái lại, ta gây nhân ác, tuy người quý trọng
ngợi khen, ta vẫn phải chịu đọa lạc. Do hiểu lẽ này, một thiền sư Việt Nam đã
viết ra những lời thi ý tứ rất thanh tân siêu thoát:
Thị
phi ngôn trục triêu hoa lạc
Danh lợi tâm tùy dạ vũ hàn!
Hoa lạc, vũ tình, sơn tịch tịch
Nhất thanh đề điểu hựu xuân tàn.
Tạm dịch:
Thị phi tiếng rụng theo hoa sớm
Danh lợi lòng băng với bão đêm!
Mưa tạnh, hoa rơi, non vắng vẻ
Chim kêu xuân lại quá bên thềm.
Đừng quan tâm đến danh lợi thị phi, hãy để cho nó rơi theo hoa
sớm, lạnh với mưa đêm, rồi tan biến lần lần. Kìa một tiếng chim kêu, một mùa
xuân đã qua, sao ta không lo tu tập?
How to Do Away with the Judgemental
Mind
We ordinary
people, not having attained the mind of true equanimity, and still making the
distinction between ourselves and others, count life's successes and failures,
rights and wrongs, praise and blame, in the tens of millions; no one can escape
this condition. Even the Buddhas and Bodhisattvas, who in their compassion
appear in this world to save sentient beings, must endure criticism, affection
and distaste.
The ancients have
said:
No one is immune from criticism and
blame,
It is just that people refrain from speaking openly.
This is
an accurate observation born out of experience.
If the
practitioner is not clear-minded and calm, criticism can sometimes upset him,
giving rise to afflictions, and greatly obstructing his cultivation. I
therefore raise this question in an attempt to find a cure.
To avoid
being judgemental, we should follow three principles.
First principle: We
should examine and correct our own mistakes, not watch or discuss the
transgressions of others. Take the case of a black buffalo which allows a white
heron to perch on his back, but uses his horns to chase away a crow trying to
do the same. Little does the buffalo realize that it is much darker than the
crow!
Ordinary
people, too, are similar, fond of praise, loathing criticism, delighting in
exposing other people's mistakes while not realizing that they themselves have
many more failings and are nothing to be proud of! For this reason, the main
principle followed by practitioners is to reverse the light, observing and
correcting themselves, not watching or discussing other people's transgressions.
Examining and correcting our own mistakes will develop our wisdom, while
watching and discussing the failings of others will certainly create karmic
debts and injustice.
Second principle: When
we are the object of slander or blame, we should remain calm and forbearing and
not necessarily seek ways to justify ourselves. For example, if a
sheet of white paper is stained by a spot of black ink, left alone it will be
smudged in only one place and the spot will gradually fade away. If, on the
other hand, we try to erase the blot, the whole sheet can become dirty.
A
well-known commentary states:
Being the
object of injustice, do not always seek to justify yourself, because to do so
will create more rancor .
This is
because when someone has set his mind upon speaking ill of another, if the
latter tries to justify himself, he is in effect saying that the speaker is
wrong. Naturally, this leads to hatred, resentment and conflict, and
unintentionally makes the dispute known to everyone around, who then begin to
harbor doubts about the very person attempting to justify himself.
In
general, those who have just begun to cultivate see themselves in the right and
others in the wrong. Those who have cultivated for a while see themselves and
others as sometimes right and sometimes wrong. Seasoned cultivators only see
themselves as being in the wrong. Why is this so? It is because, if those of us
who are the object of slander are not wrong in this life, we may have committed
transgressions in a previous life for which we must now endure retribution.
Even if we have not created "personal karma" by directly committing a
transgression, it must have been due to "common karma" that we were
born in this world of the Five Turbidities.
Having
created adverse karma, let us not blame Heaven for being near or far.
These
words by the well-known Vietnamese poet Nguyễn-Du are indeed quietly consonant with the
teaching of the Way.
Third principle: The
practitioner should be steadfast in his determination, believe firmly in the
law of cause and effect, and not be moved by words of praise and blame from
outside.
The Dhammapada Sutra teaches:
A high
mountain stands immovable in the midst of a raging storm. The upright man is
calm and at peace within the swirl of criticism and gossip.
No amount
of praise or ridicule from outside can make us good or bad, free from suffering
or mired in suffering; everything depends on ourselves. If we create good
karma, even though we are despised as evil and full of transgressions, we will
still be reborn in the higher realms. On the other hand, if we create bad
karma, although we may be honored and praised, we will still be reborn in the
lower realms.
A
Vietnamese Zen Master once wrote a refreshing stanza along these lines:
Let us
not concern ourselves with fame or fortune, right or wrong; Let them drop with
the morning flowers, freeze with the midnight rain and gradually fade away.
There, a bird's song, springtime has passed. Why not concentrate on practicing
the Way?
Comments
Post a Comment