Quán
Về Sự Khổ Luân Hồi
Chúng sanh hết kiếp này
sang kiếp khác sống chết luân hồi, xuống lên trong sáu cõi. Đó là: cõi trời,
cõi người, cõi A Tu La, cõi bàng sanh, cõi ngạ quỷ, và cõi địa ngục. Bát khổ
tuy các loài khác cũng có ít nhiều, nhưng nó là trọng tâm của nỗi khổ ở cõi người.
Cõi trời tuy vui vẻ hơn nhơn gian, nhưng cũng còn tướng ngũ suy và những điều
bất như ý. Cõi A Tu La bị sự khổ về gây gổ, tranh đua. Cõi bàng sanh như loài
trâu, bò, lừa, ngựa bị sự khổ chở kéo nặng nề. Loài dê, lợn, vịt, gà, thì bị sự
khổ về banh da xẻ thịt. Các loài khác chịu sự khổ về ngu tối; nhơ nhớp ăn nuốt
lẫn nhau. Ở cõi ngạ quỷ chúng sanh thân thể hôi hám xấu xa, bụng lớn như cái
trống, cuống họng nhỏ như cây kim, miệng phực ra lửa chịu đói khát trong ngàn
muôn kiếp. Còn cõi địa ngục thì vạt dầu, cột lửa, hầm băng giá, non gươm đao,
sự thống khổ không thể tả xiết. Bốn cõi rốt sau này, trong kinh gọi là Tứ Ác
Thú. Từ cõi A Tu La, theo chiều xuống, nỗi khổ ở mỗi cõi cứ tuần tự gấp bội hơn
lên. Trong sáu cõi, chúng sanh sống chết xoay vần hết nơi này đến nơi kia, như
bánh xe chuyển lăn không đầu mối. Đại khái sanh lên cõi trời cõi người thì khó
và ít, đọa xuống Tứ Ác Thú rất dễ và nhiều. Người xưa đã than:
Lục đạo xoay vần không
mối hở.
Vô thường xô đến vạn
duyên buông!
Khi còn tại thế, một hôm
đức Phật dùng móng tay vít lên chút đất, rồi hỏi A Nan: “Đất ở móng tay ta sánh
với đất ở miền đại địa, cái nào nhiều hơn?”Ngài A Nan đáp: “Bạch Thế Tôn! Đất
của miền đại địa nhiều hơn đất của móng tay vô lượng phần không thể thí dụ!”
Phật bảo: “Cũng thế, A Nan! Chúng sanh sanh lên cõi trời người, như đất ở móng
tay, đọa xuống ác thú, như đất của miền đại địa!” Thí dụ trên là những tiếng
chuông mai để cho người tu xét suy tỉnh ngộ.
Nhiều kẻ không tin thiên
đường, địa ngục, nhưng các cõi ấy xác thật là có, trong kinh đức Phật đã chỉ
bày rành rẽ, chỉ vì mắt phàm không thấy biết mà thôi. Gần đây nhật báo có đăng
nhiều chuyện thuộc phần siêu linh, chẳng hạn như việc ông Hai Huệ bị bắt xuống
âm ty. Lại cô Ba Cháo Gà ở chợ Vòng Nhỏ tại Định Tường cũng tường trình việc
hình phạt ở âm phủ trong quyển Địa Ngục Ký. Đây có lẽ là chư Thiện Thần vì thấy
người trần thế chìm trong biển tham sân si, nên dùng quyền cơ đưa người xuống
địa ngục, để khi trở về nhơn gian thuật lại cho quần chúng biết đường tội
phước, mà dứt dữ làm lành.
Tóm lại, ba cõi đều vô
thường, các pháp hữu vi không có chi là vui (Tam giới giai vô thường. Chư hữu
vô hữu lạc - Kinh Pháp Hoa). Người niệm Phật phải cầu sanh về Tây Phương để
thoát vòng sống chết luân hồi; lần lần tu chứng đến cảnh thường, lạc, ngã, tịnh
của Niết Bàn, chớ không nên cầu sự phước lạc hư giả ở thế gian. Niệm Phật như
thế mới hợp với mục đích giải thoát, với tâm từ bi cứu khổ ban vui của đức Thế
Tôn. Và muốn được như vậy hành giả phải thường quán sát suy tư về Bát Khổ của
kiếp người cho đến nỗi khổ vô tận vô biên trong sáu cõi. Nếu chẳng quán như
thế, thì tâm cầu giải thoát khó sanh, ý nguyện về Tây Phương không thiết, làm
sao ngày kia bước lên bờ Giác, dùng con thuyền Bát Nhã độ khắp bến mê? Khi xưa
đức Phật đã than: “Trong đời mạt pháp, các đệ tử ta chỉ đeo đuổi theo bên
ngoài, ít ai quan niệm đến vấn đề sanh tử!” Không tha thiết đến sự liễu thoát
sanh tử là vì thiếu tri giác, do bởi không thiết thật quán xét nỗi khổ trong
kiếp luân hồi. Những người này chẳng những phụ ơn Phật, mà cũng phụ cả chính
mình, thật đáng tiếc thương đau xót!
Contemplating the Suffering of Birth and Death
Sentient beings revolve in
the cycle of Birth and Death, along the Six Paths, life after life. These are
the paths of celestials, human beings, asuras, animals, hungry ghosts and
hell-dwellers. The Eight Sufferings, while common to all sentient beings,
concern humans in particular.
Although the celestial
path is blessed with more happiness than our world, it is still marked by the
Five Signs of Decay and the "things that go against our wishes." The
path of the asuras is filled with quarrelling and acrimonious competition. The
path of animals, such as buffaloes, cattle, donkeys and horses, is subject to
heavy toil. Other domestic animals, such as goats, pigs, chicken and ducks, are
subject to violent, untimely death. Still other animals suffer from stupidity,
living in filth, and killing one another for food. On the path of hungry
ghosts, sentient beings have ugly, smelly bodies, with bellies as big as drums
and throats as small as needles, while flames shoot out of their mouths. They
are subject to hunger and thirst for incalculable eons. As to the hellish paths
-- the sufferings there are so great no words can describe them.
These last four paths are
referred to in the sutras as the "Four Paths of Misery." The degree
of suffering, from the path of the asuras downward, is multiplied manyfold for
each path. Within these realms, sentient beings revolve in Birth and Death
through one realm after another, like a spinning wheel, with neither beginning
nor end.
In general, rebirth on the
celestial or human paths is difficult and rare, while descent onto the four
lower paths is easy and common. For this reason, the ancients lamented:
Born and
reborn endlessly along the Six Paths,
When impermanence strikes, we must let go of everything.
Once while he was still
alive, Buddha Sakyamuni scratched a tiny bit of soil with his finger and asked
his disciple Ananda, "Where is there more dirt, on my fingertip or in the
whole wide world?" Ananda replied, "Great Master, of course there is
infinitely more soil in the big, wide world than on your fingertip; it is
beyond all possible comparison." The Buddha then said, "Likewise,
Ananda, the sentient beings who are reborn on the celestial and human paths are
like the dirt on my fingertip, while those who descend onto the lower paths are
like the soil in the whole wide world." This example should ring like a
bell in the morning calm, waking up cultivators.
In short, as stated in
the Lotus Sutra:
The Triple Realm is
impermanent and conditioned dharmas bring no happiness.
Those who recite the
Buddha's name should seek rebirth in the Western Pure Land to escape the cycle
of Birth and Death and gradually attain Buddhahood. They should not seek the
false blessings of this earth. Only in this way is Buddha Recitation consonant with
the goal of liberation and with the compassionate Mind of Sakyamuni Buddha.
To achieve this aim, the
practitioner should constantly meditate on the Eight Sufferings of the human
condition, including the untold sufferings of the Six Paths. Otherwise, the
determination to escape Birth and Death will not easily arise and the vow to be
reborn in the Western Pure Land will not be in earnest. How, then, can he step
upon the "other shore" in the future, and, with his wisdom, save all
sentient beings?
Buddha Sakyamuni once
sighed:
In the Dharma-Ending Age,
my disciples will always chase after worldly blessings; very few will pay
attention to the major question of Birth and Death.
This is so because they lack wisdom and do not meditate realistically on the suffering in the world. They are not only ungrateful to the Buddhas, they are also ungrateful to themselves. Is it not a great pity?
Comments
Post a Comment