Kinh
Văn Khuyên Phát Nguyện
Về động lực hướng dẫn của chữ Nguyện, phẩm Phổ Hiền Hạnh Nguyện trong Kinh Hoa Nghiêm có nói: "Người này khi sắp mạng chung, trong khoảng sát na
rốt sau, tất cả các căn thảy đều tan hoại, tất cả quyến thuộc thảy đều lìa bỏ,
tất cả oai thế thảy đều lui mất. Duy có nguyện vương này chẳng rời bỏ nhau,
trong tất cả thời, nó đều dẫn dắt ở trước. Và trong khoảng một sát na, kẻ ấy
liền được vãng sanh về thế giới Cực Lạc."
Bởi thấy rõ công dụng cần yếu của sự phát nguyện, nên trong Kinh A Di Đà, đức Thích Tôn cứ mãi nhắc
đi nhắc lại điểm ấy, qua các đoạn văn như sau:
"Lại
nữa, Xá Lợi Phất! Chúng sanh về cõi nước Cực Lạc đều là hàng A Bệ Bạt Trí.
Trong ấy có nhiều bậc Nhất Sanh Bổ Xứ, số lượng rất đông, không thể dùng toán
số tính biết được, chỉ có thể lấy số không lường không ngằn a tăng kỳ để nói mà
thôi. Xá Lợi Phất! Chúng sanh nghe rồi, phải nên phát nguyện cầu sanh về cõi
kia. Bởi tại sao? Vì được cùng các bậc thượng thiện nhơn như thế đồng họp một
chỗ.
...
Xá Lợi Phất! Ta thấy sự lợi ích đó, nên nói lời này. Nếu có chúng sanh nào nghe
lời nói đây, phải nên phát nguyện cầu sanh về quốc độ ấy.
...
Xá Lợi Phất! Nếu có người đã phát nguyện, đang phát nguyện, sẽ phát nguyện,
muốn sanh về nước Phật A Di Đà, những người đó hoặc đã sanh, hoặc đang sanh,
hoặc sẽ sanh, đều được không thối chuyển nơi quả A Nậu Đa La Tam Miệu Tam Bồ Đề
ở cõi nước kia. Cho nên Xá Lợi Phất! Các thiện nam tử, thiện nữ nhơn nếu có
lòng tin, phải nên phát nguyện cầu sanh về quốc độ ấy."
Như trên, ta thấy đức Thích Tôn mãi nhắc đi nhắc lại hai chữ "phát nguyện" lời ý đều khẩn
thiết. Cho đến phần kết cuộc của kinh văn, Ngài cũng vẫn đôi ba phen bảo phải
phát nguyện cầu sanh. Tại sao thế? Vì nếu về cõi Cực Lạc, sẽ được ở cảnh giới
vô cùng mầu đẹp trang nghiêm, được thân kim cương đủ ba mươi hai tướng tốt, dứt
hẳn nỗi khổ sanh già bịnh chết; được gần gũi Phật, chư đại Bồ Tát và hội họp
với các bậc thượng thiện nhơn; được thần thông Tam Muội, không còn thối chuyển
nơi quả vô thượng Bồ Đề. Bởi trí huệ của Phật nhìn thấy rất nhiều sự lợi ích
như thế, Ngài mới vận lòng từ bi vì cứu độ loài hữu tình mà khuyên phát nguyện
vãng sanh. Lòng bi mẫn của đức Thích Ca Thế Tôn, thật là vô lượng.
Sutra Passages on the Making of Vows
The
guiding force of the Vow for rebirth can be seen from the following excerpt
from the "Vows
of the Bodhisattva Samantabhadra":
Further, when a is
on the verge of death, at the last instant of life, when all his faculties
scatter and he departs from his relatives, when all power and status are lost
and nothing survives, when his Prime Minister, great officials, his inner court
and outer cities, his elephants, horses, carts, and treasures of precious
jewels can no longer accompany him, these Vows alone will stay with him. At all
times they will guide him forward, and in a single instant he will be reborn in
the Land of Ultimate Bliss.
(AVATAMSAKA SUTRA)
The Amitabha Sutra repeatedly reiterates the importance of
making Vows, as in the following passages:
Moreover
Shariputra, all those born in the Land of Utmost Happiness never fall back.
Among them are many whose next birth will be in Nirvana. The number of them is
extremely large; there is no reckoning that can tell it. Only in measureless,
unlimited, innumerable kalpas could it be told.
Shariputra, the
beings who hear this ought to make a vow -- a vow to be born in that land. Why
should they? Having succeeded thus, all are then persons of the highest virtue;
all are assembled in the same circumstances.
Shariputra, I see
this gain and therefore speak these words; if any beings hear them, they ought
to make a vow to be born in that land.
Shariputra, if
there are persons who have already made a vow, are presently making a vow, or
shall in the future make a vow, desiring birth in Amida Buddha's land, all
these persons obtain nonretrogression in Highest Perfect Knowledge in that
land, whether already born, now being born, or yet to be born. Therefore,
Shariputra, all good men and good women, if they have faith, ought to make a
vow to be born in that land.
It can thus be seen that Buddha Sakyamuni
repeatedly reminded us, in the most earnest terms, about the principle of
making Vows.
Even toward the very end of the Amitabha Sutra, he repeatedly enjoined us to make a Vow for rebirth in
the Pure Land. Why is this so? It is because if we are reborn in the Pure Land,
we will be dwelling in a realm of infinite splendor and adornments, radiating
vigor and health, replete with the thirty-two marks of greatness, completely
rid of the sufferings of birth, old age, disease and death. We will always be
near Amitabha Buddha and various Bodhisattvas, in the company of "persons
of the highest virtue" and endowed with spiritual powers and samadhi. We
will also be free from retrogression. Sakyamuni Buddha, realizing in his wisdom
the many benefits to be derived, compassionately enjoined sentient beings to
seek rebirth in the Pure Land. His compassion is truly immense!
Comments
Post a Comment