Hạnh Tinh Chuyên Cũng Là Điểm Không Thể Thiếu

 

Như trên đã nói, điểm thiết yếu của môn Niệm Phật là phải phát nguyện vãng sanh. Nếu nghĩ rằng: "Ta chỉ cầu niệm hồng danh muôn đức của Phật A Di Đà cho thật nhiều, tự nhiên sẽ có vô lượng công đức; dù không vãng sanh, công đức ấy cũng chẳng mất." Nghĩ như thế là sai lầm nguy hiểm và thiếu trí huệ. Bởi có hạnh mà không nguyện thì công đức ấy sẽ biến thành phước báo ở đời sau. Đời thứ hai đã hưởng si phước tất dễ tạo nghiệp, sang đời thứ ba nhất định phải bị đọa lạc tam đồ, đó là điều sai lầm, nguy hiểm! Vì thế, ở trên mới gọi tín nguyện là "Huệ Hạnh".

 

Đã có đủ Tín Nguyện mà thiếu phần Hạnh, ví như chiếc thuyền có lái không chèo, cũng không thể vãng sanh. Có kẻ nghe nói: "Chỉ cần tín nguyện chân thiết, khi lâm chung mười niệm hay một niệm cũng quyết được sanh Tây Phương", thì liền nghĩ rằng: "Nếu như thế cần chi phải vội gấp, để lúc sắp chết niệm Phật cũng được!" Ý niệm này cũng sai lầm, bởi vì quá xem thường hành môn Niệm Phật. Phải biết, điểm quan yếu để vãng sanh, theo trong kinh văn là:

 

"Người ấy khi lâm chung lòng không điên đảo" (Thị nhơn chung thời tâm bất điên đảo, tức đắc vãng sanh A Di Đà Phật Cực Lạc quốc độ - Kinh Phật Thuyết A Di Đà).

 

Như quả lúc lâm chung lòng không điên đảo, thì niệm mười niệm hay một niệm cũng được vãng sanh. Nhưng ai dám bảo rằng: mình khi lâm chung lòng không điên đảo? Nếu lúc bình thời không tinh chuyên dụng công, đến khi mạng chung, bốn đại phân ly, sức nghiệp dồn dập, thân tâm bị sự khổ làm cho kinh hoàng mê loạn, sợ e một niệm cũng không thể thật hành, huống chi mười niệm? Như muốn cho khi lâm chung có phần bảo đảm, lúc bình thời hành giả phải tinh chuyên niệm Phật cho nhiều, và gắng tu tập trình độ "nhứt tâm bất loạn".

 

Bằng chỉ đợi khi sắp chết mới niệm, trên đạo lý nói ra thì cố nhiên suốt thông, nhưng lại e trên sự thật chẳng phải là đơn giản. Cho nên các hành giả niệm Phật phải gắng dụng công, đừng lơ là khinh thường sự hành trì, mà rước lấy nỗi thất bại.

 

Intensive Practice is Indispensable

 

As indicated above, a cardinal element of Buddha Recitation is the Vow for rebirth in the Pure Land.

Some people may think, "As long as I keep reciting the sacred name and the myriad virtues of Amitabha Buddha over and over, I will naturally accumulate countless virtues. Even if I do not achieve rebirth in the Pure Land, those merits and virtues will not be lost."

Such thoughts are not only erroneous and dangerous, they show a lack of wisdom. This is because the virtues accumulated through cultivation without a Vow for rebirth in the Pure Land will become merits and blessings in the next life. In that next life, while enjoying these delusive blessings, we are likely to create bad karma; in the following lifetime we will surely sink and be lost along the three Evil Paths. Failing to seek rebirth in the Pure Land is therefore a dangerous mistake! For this reason, Faith and Vows were referred to earlier as "Wisdom Practices."

Still, Faith and Vows without Practice are like a boat with a rudder but no oars; they cannot result in rebirth in the Pure Land. Some people, hearing that "only earnest Faith and Vows are necessary, for at the time of death ten utterances or even one will ensure rebirth in the Pure Land," may immediately think: "If this is so, there is no need to hurry -- reciting the Buddha's name on our deathbed is good enough." Such thinking is also erroneous and trivializes the practice of Buddha Recitation.

We should be aware that the main condition for rebirth in the Pure Land, according to the Amitabha Sutra, is that a person on his deathbed have an undisturbed mind. If the cultivator truly has no aberrant, topsy-turvy thoughts at the time of death, then one thought or ten thoughts of Amitabha Buddha will ensure rebirth in the Pure Land.

However, who among us can be certain that he will not have disturbed thoughts at the time of death? If we do not concentrate on recitation in our daily lives, at the time of death the four constituents of the body (earth, water, wind, fire) will come apart, the power of karma will intensify, our bodies and minds, gripped by suffering, will be overwhelmed by fear and dementia -- at that time, even one thought of Amitabha Buddha will be impossible, let alone ten thoughts!

If we want some assurance at the time of death, we should practice Buddha Recitation assiduously in our daily lives, striving for "one-pointedness of mind." While it is possible in theory to wait for the time of death to recite the Buddha's name, in practice this is not a simple matter. Therefore, Pure Land cultivators should strive to practice steadily and should not be indifferent to or contemptuous of Practice -- lest they fail to achieve rebirth in the Pure Land.

Comments

Popular posts from this blog