Bồ Đề Tâm Với Môn Tịnh Độ
Phật pháp theo sự tùy hóa, thông thường có hai
cấp bậc là Tiểu Thừa và Đại Thừa. Tiểu
Thừa nói những pháp thấp nhỏ, trọng tâm hướng về mục tiêu gấp cầu liễu sanh tử
cho chính mình, và chỉ đi đến quả vị
A La Hán hoặc Duyên Giác. Đại Thừa nói các pháp rộng lớn, hướng về hoằng
nguyện độ thoát tất cả chúng sanh, và đi đến quả vị Toàn Giác của Như Lai. Pháp
môn Niệm Phật thuộc về Đại Thừa, nên chẳng những đi về chiều hướng tự độ mà còn
kiêm cả độ tha.
Đạo Phật du nhập vào Trung Hoa, trải qua sự
hoằng dương của chư vị Tổ Sư, kết quả lập thành mười tông. Trong đó có hai tông
thuộc về Tiểu Thừa là Thành Thật Tông và Câu Xá Tông. Nhưng căn tánh của người
Trung Hoa không hợp với pháp Tiểu Thừa, nên không bao lâu hai tông này đều bị
tàn tạ. Còn tám tông kia thì thuộc về Đại Thừa, gồm có Thiên Thai Tông, Hiền
Thủ Tông, Tam Luận Tông, Pháp Tướng Tông, Luật Tông, Thiền Tông, Mật Tông và
Tịnh Độ Tông. Môn hoằng dương của Tịnh Độ Tông là pháp Niệm Phật. Nếu pháp môn
này chỉ giảng thuyết về sự tự độ, thì e cho đã bị tiêu mòn như hai tông Tiểu
Thừa kia từ lâu rồi. Nước Việt Nam ta là một bán đảo thuộc miền duyên hải, dân
tánh có chiều hướng hoạt động suy tư rộng, nên phần lớn thích hợp với Đại Thừa.
Nên từ xưa đến nay, tại đất nước này, Thiền Tông và Tịnh Độ đã chiếm phần ưu thắng.
Luận về pháp, những pháp nào đi đến Phật quả cứu cánh, giảng thuyết rộng về giới ngoại và sự lợi tha, đó là pháp Đại Thừa. Trái lại, chính là pháp Tiểu Thừa. Nhưng điểm chủ yếu để phân định Tiểu Thừa hay Đại Thừa, là thuộc về tâm chớ không phải pháp. Nếu dùng pháp Tiểu Thừa hoằng hóa làm phương tiện để dẫn đến Phật quả thì đó chính Đại Thừa. Chẳng thế, khi đức Như Lai giảng dạy về Tiểu Thừa giáo, Ngài cũng là hạng Tiểu Thừa hay sao? Vì lẽ ấy cho nên người niệm Phật cần phải chú trọng về chỗ phát tâm, tức là phát Vô Thượng Bồ Đề tâm. Môn Niệm Phật đã thuộc về pháp Đại Thừa nếu hành giả tu theo môn này lại phát đại Bồ Đề tâm nữa, thì tâm và pháp đều được toàn vẹn, sẽ đi đến quả Viên Giác kiêm cả tự lợi lợi tha. Nếu phát tâm nhơn thiên thừa mà niệm Phật, thì môn Niệm Phật thành pháp nhơn thiên. Người niệm Phật mà phát tâm như thế, chỉ hưởng được sự sang quý ở cõi người cõi trời, khi phước báo hết, lại chịu luân hồi sa đọa. Nếu phát tâm Tiểu Thừa mà niệm Phật, thì môn Niệm Phật thành pháp Tiểu Thừa. Người niệm Phật mà phát tâm này, thì chỉ được quả giác thấp kém không viên mãn của Thanh Văn, Duyên Giác, lại còn phạm lỗi nhỏ hẹp thiếu lòng từ bi, duy biết lo giải thoát cho mình, không đoái đến bao nhiêu chúng sanh đau khổ khác.
Cho nên niệm Phật cần phải phát Vô Thượng Bồ Đề tâm. Lời tục thường nói: "Sai một ly, đi ngàn dặm." Người niệm Phật tu hành đối với điểm phát tâm có chính xác cùng không, há chẳng phải là một điều đáng chú ý lắm ư?
The Bodhi Mind and the Pure Land Method
The Dharma, adapting
to the times and the capacities of the people, consists of two traditions, the
Northern and the Southern. The Southern
tradition emphasizes everyday practical realities and swift self-emancipation,
leading to the fruits of the Arhats or Pratyeka Buddhas. The Northern
tradition teaches all-encompassing truths and stresses the goal of liberating
all sentient beings, leading to the complete Enlightenment of the Tathagatas.
Pure Land is a Mahayana teaching and therefore is not only directed toward the
goal of self-enlightenment, but stresses the enlightenment of others at the
same time.
When Buddhism spread
to China, it evolved, through the teachings of the Patriarchs, into ten
schools. Among them are two schools which belong to the Southern tradition, the
Satysiddhi School and the Abhidharma School. However, the faculties and
temperament of the Chinese people did not correspond to the Southern tradition,
and, therefore, within a short period of time it faded away. The other eight
schools, are all Mahayana: the T'ien T'ai School, the Avatamsaka School, the
Madyamika School, the Mind-Only School, the Vinaya School, the Zen School, the
Esoteric School and the Pure Land School. The vehicle for popularizing the Pure
Land School is the Buddha Recitation method.
Pure Land being a
Mahayana teaching, if the practitioner, in addition, develops the Supreme Bodhi Mind, mind and method will be perfect. This leads to
Buddhahood, which encompasses both "self-benefit" and "other
benefit." If he recites the Buddha's name seeking rebirth in the celestial
or human realms, Buddha Recitation becomes a celestial or human method. A
practitioner who develops such a mind will receive only the blessings of the
celestial or human realms. When such blessings are exhausted, he will sink into
a lower realm. If the practitioner is interested first and foremost in
self-enlightenment, he will receive only the less exalted, incomplete fruits of
the Sravakas and Pratyeka Buddhas.
Therefore, when
reciting the Buddha's name, we should develop the supreme Bodhi Mind. There is a saying, "if you are off by a thousandth
of an inch, you are off by a thousand miles." This being the case, Pure
Land practitioners should pay particular attention to developing a proper Bodhi
Mind.
Comments
Post a Comment