THƠ ĐÁP
CƯ
SĨ CAO THIỆU LÂN
I
Trong bức thơ gửi
đến, thấy nói cư sĩ đang nhiếp tâm niệm Phật, lạy Kinh Pháp Hoa, và gắng trừ
lỗi mà chưa được như ý, nghĩ muốn y theo phép công quá cách để tự kiểm điểm mỗi
ngày. Bao nhiêu điều ấy, đủ chứng sự tu hành của cư sĩ gần đây là thiết thật vì
mình, không như những kẻ tự khi dối người, phô trương bề ngoài để cầu danh dự.
Như thế còn gì hay hơn, tôi xin tùy hỷ.
Phép lễ tụng trì
niệm, phải lấy lòng thành kính làm chủ. Nếu thành kính cùng cực, dù ở địa vị
phàm phu công đức chưa được viên mãn, nhưng kết quả cũng khó nghĩ bàn! Trái lại
thì, tuy lễ tụng, xét ra khác gì múa hát, dù có bày nét khổ, vui, thương cảm,
đều là giả trang vì chẳng phải tự nơi đáy lòng phát lộ. Nếu có công đức, chẳng
qua là si phước ở cõi Trời, Người, mà chính đó là chỗ y cứ để gây nghiệp ác,
gieo nên quả khổ vô lượng về sau. Nên đem điều này tỏ khắp với đồng bạn, khuyên
nhau chơn thật tu hành để sự lợi ích được lan rộng. Cách thức lạy kinh của cư
sĩ lập ra, về lý vẫn không ngại, nhưng về sự, nếu lạy suông, phải niệm: Nam Mô
Đại Thừa Diệu Pháp Liên Hoa Kinh, Pháp Hoa Hội Thượng Phật, Bồ tát. Niệm xong
cúi xuống lạy, vừa tưởng bài kệ lễ kinh:
“Pháp tánh chơn
không tợ hư không,
Pháp bảo thường trụ
khó nghĩ bàn!
Nơi trước Pháp bảo
hiện bóng con,
Như pháp một lòng
nương kính lạy.”
Lại tưởng toàn bộ
kinh và chư Phật, Bồ tát ở trong kinh đều phóng ánh sáng soi đến thân mình cùng
các loài hữu tình trong pháp giới. Nếu lạy từng chữ, phải niệm: Nam Mô Đại thừa
Diệu Pháp Liên Hoa Kinh (...) tự Pháp bảo. Cứ lạy chữ nào thì niệm chữ ấy, từ
chữ: Như, thị, ngã, văn... cho đến hết bộ kinh đều niệm như thế. Nhưng phép
quán tưởng chẳng phải dễ, nếu hiểu lý không rành hoặc tâm thức rối loạn, sợ e
bị những việc ma. Điều cần yếu phải lấy sự chí thành cung kính làm chủ, nếu
quán tưởng được thì quán, bằng không, nên đem hết lòng thành mà lạy, công đức
cũng vô lượng. Theo chương trình của cư sĩ đã lập: đối trước kinh mà lạy, khi
lạy xuống tưởng kệ, lúc đứng lên niệm Phật, quán Phật..., tốt hơn là nên để
kinh trước bàn Phật cúng dường rồi chuyên nhất lễ Phật A Di Đà. Chớ cho rằng
công đức duyên tưởng một vị Phật không rộng lớn bằng duyên tưởng nhiều vị Phật.
Nên biết Phật A Di Đà là pháp giới tạng thân, bao nhiêu công đức của chư Phật
trong mười phương pháp giới, nơi một đức Phật A Di Đà đều đầy đủ cả. Ví như
lưới châu của trời Đế thích, ngàn châu hiện đủ trong một hột châu, một hột châu
in bóng khắp ngàn châu, mỗi châu đều dung nhiếp lẫn nhau, không dư không thiếu.
Nếu bậc Đại sĩ tu hành đã lâu, không ngại gì duyên cảnh rộng nhiều, cảnh càng
nhiều tâm càng chuyên nhất. Trái lại kẻ mới học đạo, nếu duyên cảnh nhiều tâm
thức sẽ rối loạn, và người chướng sâu huệ cạn có khi còn bị những việc ma. Vì lẽ
ấy, Thế Tôn ta và chư Tổ đều bảo phải một lòng chuyên niệm Phật A Di Đà, đợi
khi nào chứng được Tam muội thì trăm ngàn pháp môn, không lường diệu nghĩa thảy
đều đầy đủ. Người xưa nói: Tắm được biển cả, tức là dùng nước trăm sông; đến
điện Hàm Ngươn còn hỏi Trường An chi nữa? Lời này có thể gọi là một tượng trưng
rất đúng cho lẽ trên đây vậy.
Đến như sự dứt dữ
làm lành, thành thật kiểm điểm lấy mình, tuy không chi hay hơn phép công quá
cách; nhưng nếu tâm không chuyên chú nơi sự thành kính, dù mỗi ngày có ghi công
chép lỗi cũng là việc suông. Sổ công quá cách ở vùng này chưa thấy có. Cứ theo
chỗ hiểu của tôi, chỉ nên giữ lòng thành kính trong tất cả thời, đừng để một
niệm không tốt nổi lên, khi đối đãi với người phải luôn luôn gìn lòng trung
thứ. Được như thế, dù vọng niệm có thoạt khởi cũng liền tự biết, biết rồi liền
trừ, tất ba nghiệp không bị lôi cuốn vào đường lầm lạc. Những kẻ tiểu nhơn bề
ngoài hiền lành, trong lòng ác độc, cho rằng không ai biết mình; đâu ngờ người
phàm dù không biết, song bậc tu hành đắc đạo, thấy hiểu rõ ràng. Lại, chư
thiên, quỉ thần tuy chưa đắc đạo, nhưng nhờ quả báo có tha tâm thông, nên cũng
hiểu biết được. Nói gì là các bậc Thanh văn, Duyên giác, Bồ tát và chư Phật,
tha tâm đạo nhãn thấy suốt ba đời như xem nơi lòng bàn tay đó ư? Muốn không
biết, chỉ có mình không biết thì được, nếu mình biết thì trời đất, quỉ thần,
Phật, Bồ tát tất rõ biết. Hiểu nghĩa này, tuy ở nơi nhà tối, chỗ vắng cũng
không dám móng niệm ác. Kẻ ngoan cố nếu được biết lý trên đây cũng tự hổ thẹn,
lựa người chơn tu hay sao? Như muốn bớt lỗi phải ghi nhớ điểm này, hằng đem
lòng kính sợ. Nhưng đây là ước theo chỗ hiểu biết cạn cợt của tình đời mà nói,
thật ra tâm ta cùng mười phương pháp giới đồng thể dung hợp, vì ta mê nên sự
thấy biết chỉ cuộc ở riêng mình. Mười phương chư Phật chứng suốt tạng tâm, tất
cả chúng sanh trong pháp giới khởi lòng động niệm, các Ngài đều thấy biết rõ
rệt như hình tượng in bóng trong gương. Đó là vì chư Phật đã vào bản thể bình
đẳng chân như, mình và người không khác.
Nếu cư sĩ rõ suốt
nghĩa này, có thể tự dè dặt sợ hãi, giữ lòng kính thành, trước tiên còn gắng
sức trừ vọng, lâu ngày vọng niệm sẽ tiêu mòn không khởi nữa.
II
Được thơ, biết gần
đây cư sĩ tu trì thân thiết, xét mình sửa lỗi noi dấu Thánh hiền, chẳng phải
cầu lấy hư danh, tôi lấy làm vui đẹp! Muốn học Phật, Tổ, thoát sanh tử, những
điểm đầu tiên là: hổ thẹn, sám hối, dứt dữ, làm lành, giữ trai giới và thường
tự răn nhắc. Lại cần phải đạt đến chỗ thật, hết sức mà làm, bằng không thì
thành sự dối ở trong giả dối. Cho nên, biết không khó, làm mới chính là khó!
Nhiều bậc thông minh giữa đời, vì nói có làm không, thành thử luống qua một
kiếp, uổng chơi non báu đi về tay không, thật rất đáng đau tiếc! Vọng niệm lẫy
lừng là do bởi chưa chơn thiết giữ gìn chánh niệm, nếu cứ chuyên chú một cảnh
thì vọng tưởng sẽ đổi thành chánh trí. Cho nên, trị đắc sách thì giặc cướp đều
là con đỏ, trị thất sách tuy kẻ tâm phúc cũng hóa oan gia. Ở địa vị phàm phu,
ai lại không có nghiệp hoặc? Nhưng khi bình thường nếu đề phòng trước, lúc gặp
cảnh duyên, phiền não mới không bạo phát; dù phát khởi cũng có thể liền tự biết
mà dứt trừ. Những cảnh làm duyên để khởi phiền não rất nhiều. Nhưng mạnh nhứt
là tiền của, sắc đẹp và chuyện ngang trái bất thường. Nên biết của tiền phi
nghĩa hại hơn rắn độc, thì không còn lòng tham muốn khi thấy của. Giúp đỡ người
chính là xây đắp nền phước đức cho mình về sau, biết như thế, khi có ai hoạn
nạn cầu cứu, không vì tiếc của không cho, mà khởi lòng phiền não. Về sắc đẹp,
lúc đối trước người xinh tốt như hoa, tợ ngọc, cho đến kẻ kỹ nữ, nên tưởng đó
là chị, hoặc em ruột, sanh lòng cứu độ xót thương, tất không bị sắc làm động
niệm ái dục. Ở gia đình, chồng vợ phải kính nhau như khách, nên xem thê thiếp
là người ơn giúp đỡ lẫn nhau và vì sự nối dõi dòng họ, mới không bị sắc dục hại
mình. Đến như gặp việc ngang trái nên sanh lòng xót thương dung thứ cho kẻ
không biết lỗi lầm, chớ tranh chấp hơn thua. Lại tưởng rằng: kiếp trước mình đã
từng làm khổ hại người, hôm nay bị việc này là trả nợ tiền khiên; nghĩ như thế
thì tự nhiên vui vẻ, không sanh lòng nóng giận muốn báo cừu. Song, những phương
pháp trên đây là để áp dụng với kẻ sơ cơ, nếu bậc Đại sĩ tu hành đã lâu, bao
nhiêu phiền não đổi thành tạng tâm sáng suốt, muôn cảnh vẫn không thật tánh,
những việc tổn hại lợi ích đều tự nơi người mà thôi.
Đến như luận về
pháp môn Niệm Phật thì Tín, Nguyện, Hạnh là tông yếu. Ba món này đầy đủ, quyết
định được vãng sanh. Về phần Tín, Nguyện, nên để tâm chú trọng, phải một lòng
cầu về Tây phương, chớ mong kiếp sau trở lại làm người hưởng sự giàu sang.
Chẳng những không muốn thọ thân vua ở cõi Trời, Người, dù cho thân một vị cao
Tăng nghe một hiểu ngàn, được đại tổng trì, mở rộng pháp hóa làm lợi ích chúng
sanh, cũng xem như gốc tội không khởi niệm ưa thích (vì đó là ngộ chớ chưa phải
chứng, vẫn còn bị luân hồi và có thể đọa lạc). Được như thế thì tín nguyện của
ta mới cảm đến Phật, và thệ nguyện của Phật mới có thể nhiếp thọ ta. Nên biết
cõi Cực lạc chẳng những sức phàm phu không thể đến, mà chính bậc Thánh Tiểu
thừa cũng không đến được, vì nơi ấy là cảnh bất tư nghì của Đại thừa. Bậc tiểu
Thánh hồi tâm về Đại thừa mới có thể đến, còn phàm phu nếu không tín nguyện cảm
Phật, dù cho có tu tất cả thắng hạnh và hạnh mầu trì danh cũng không thể vãng
sanh. Cho nên, tín nguyện rất là cần yếu. Ngài Ngẫu Ích nói: “Được sanh cùng chăng, toàn do tín
nguyện có hay không; phẩm sen cao thấp, đều bởi trì danh sâu hoặc cạn”. Đây là một luận án sắt, dù ngàn Phật
ra đời cũng không thay đổi. Với lẽ này, nếu cư sĩ nhận chắc, mới có phần nơi
cõi Tây phương.
Như niệm Phật khó
quy nhất, phải nhiếp tâm niệm kỹ. Phép nhiếp tâm không gì hơn chí thành, tha
thiết, nếu không chí thành mà muốn quy nhứt ấy là điều rất khó. Đã chí thành
niệm còn chưa thuần, phải lắng tai nghe. Không luận niệm thầm hay ra tiếng, đều
phải niệm khởi từ nơi tâm, tiếng ra từ nơi miệng rồi lại vào tai (dù niệm thầm nơi ý vẫn có tướng miệng
niệm). Tâm và miệng rành rẽ, tai nghe rõ ràng nhiếp tâm như thế, vọng niệm
tự dứt. Nếu làn sóng vọng tưởng nổi trào quá mạnh, nên dùng phép Thập Niệm Ký
Số đem hết tâm lực chuyên vào câu niệm Phật, thì vọng tưởng bị đàn áp không có
chỗ xen hở để nổi lên. Phép này nhiếp tâm rất tuyệt diệu, thuở xưa những vị
hoằng dương tông Tịnh độ chưa nói đến là vì căn cơ người thời ấy còn sáng lẹ,
không cần dùng cách này vẫn có thể niệm Phật được quy nhứt. Ấn Quang tôi vì tâm
khó điều phục, nhiều phen dùng thử mới biết là hay, nguyện cùng những người độn
căn đời sau y theo tu tập để được đồng sanh về Cực lạc.
Thập Niệm Ký Số là
khi niệm Phật phải ghi nhớ rành rẽ từ một đến mười câu, hết mười câu liền trở
lại một, cứ như thế xoay vần mãi. Nhưng phải niệm trong vòng mười câu mà thôi,
không được hai hoặc ba mươi câu, lại không nên lần chuỗi, chỉ dùng tâm ghi nhớ.
Nếu nhớ niệm luôn một mạch mười câu thấy khó, thì phân làm hai đoạn, từ một đến
năm, từ sáu đến mười. Nếu hoặc còn thấy kém sức lại chia làm ba hơi, từ một đến
ba, bốn đến sáu, bảy đến mười. Cần để ý: Niệm, nhớ và nghe phải rõ ràng, vọng
niệm mới không xen vào được. Dùng phép này lâu, sẽ được nhất tâm. Nên biết phép
Thập Niệm Ký Số cùng phép Thập Niệm của Ngài Từ Vân, về phần nhiếp vọng thì
đồng, phần dụng công lại rất khác. Phép Thập Niệm tùy theo hơi người dài ngắn,
không luận được bao nhiêu câu Phật, cứ một hơi kể là một niệm. Về phép này mỗi
buổi sớm mai, chỉ dùng trong mười niệm mà thôi, nếu quá số ấy lâu ngày sẽ thành
bị lao hơi. Phép Thập Niệm Ký Số thì niệm một câu biết một câu, mười câu biết
mười câu, từ một đến mười rồi trở lại, dù cho mỗi ngày niệm cho đến mấy muôn
câu cũng ghi nhớ như thế. Niệm như vậy không những trừ được vọng, lại có thể
dưỡng thần, vì tùy sức tùy ý, hoặc chậm hoặc mau, không chi trở ngại. Lại, so
với cách niệm lần chuỗi ghi số, phép Thập Niệm Ký Số lợi ích hơn nhiều vì lần
chuỗi thân mỏi nhọc, tinh thần xao động, còn cách này thì thân nhàn mà tâm an.
Chỉ những khi nào làm việc, hoặc khó ký số, nên khẩn thiết niệm suông, đợi lúc
xong việc lại nhiếp tâm ký số. Như thế thì vọng tưởng không còn tung hoành, tâm
cảnh an trụ vào câu niệm Phật.
Đức Đại Thế Chí Bồ
tát nói: “Nhiếp cả sáu căn,
tịnh niệm nối luôn, được Tam Ma Địa, đây là bậc nhứt”.Lời này với hạng lợi
căn thì không cần luận, nếu kẻ độn căn như chúng ta, bỏ phép Thập Niệm Ký Số mà
muốn nhiếp sáu căn, nối tịnh niệm, thật khó vô cùng! Cách niệm Phật lần chuỗi
chỉ nên dùng trong những khi đi đứng, còn lúc tịnh dưỡng thần, nếu lần chuỗi
thì do tay động, thần cũng không an, lâu ngày có thể sanh bịnh. Khác hơn thế,
phép Thập Niệm Ký Số lúc đi, đứng, nằm, ngồi đều dùng được, nhưng khi nằm chỉ
nên niệm thầm, nếu ra tiếng đã không cung kính lại bị lao hơi, nên nhớ kỹ.
Cư sĩ tuổi đã năm
mươi, nếu muốn được giải thoát trong hiện đời, phải chuyên chú nơi môn Tịnh độ.
Kinh Kim Cang, Pháp Hoa nên tạm gác một bên, đợi khi nào lý Tịnh độ thông suốt,
niệm Phật được nhứt tâm rồi sẽ hay. Nếu bây giờ vừa nghiên cứu vừa tu hành, e
cho thời gian có hạn, trí lực không kham, bên nào chẳng thành bên nào, hai sự
lợi ích cùng bị mất cả đó.
Letter 4
The Jewelled Net of Indra
From your letter, I can see that you are concentrating on reciting the Buddha’s name, bowing to the Lotus Sutra and trying to reduce your transgressions, but you have not yet achieved success. You are thinking of following a special method to review your progress day by day. All these actions demonstrate that your cultivation in recent days is truly aimed at self-improvement, unlike those who attempt to deceive others with external displays to achieve renown. This being so, nothing could be better. I truly rejoice in your actions.
A mind of sincerity and respect is the key to Pure Land cultivation. With utter sincerity and respect, even though you are only an ordinary being whose virtues are not yet perfected, you will achieve unimaginable results!
Conversely, without sincerity, bowing and reciting are no different from performing on stage, singing and prancing. Although you may be displaying the external signs of suffering, joy, compassion and other emotions, they are all make-believe because they do not spring from the depth of your mind. Any blessings or virtues that may result are but deluded merits of the human and celestial realms, and these are precisely the basis of evil karma and the seeds of immense suffering in the future. You should explain this to all your friends and colleagues, enjoining them to cultivate sincerely, so as to spread the benefits widely ...
You should not think that the merits and virtues of reciting the name of, or visualizing one Buddha are less encompassing than those received from reciting the name of, or visualizing many Buddhas. You should realize that Amitabha Buddha is the Dharma Realm Treasure Body. All the virtues of the Buddhas in the ten directions of the Dharma Realm are fully encompassed in Amitabha Buddha. This is like the jewelled net of Indra, whose thousands and thousands of jewels are fully reflected in one jewel, the image of one jewel is reflected in thousands and thousands of jewels, and each and every jewel encompasses every other, in perfect, unimpeded fashion.
To great sages who have cultivated for a long time, widely varying conditions and environments do not matter; in fact, the more diverse they are, the more focussed the minds of these sages become. For beginners, on the other hand, if conditions and environments are varied, the mind-consciousness grows confused and unfocussed. Those with heavy obstructions and shallow wisdom may even, at times, be afflicted by demons. For this reason, Buddha Sakyamuni and the Patriarchs all enjoined us to recite the Buddha’s name singlemindedly until achieving samadhi – at which time hundreds of thousands of Dharma methods and countless sublime meanings will manifest themselves in full. To exemplify this Truth, the ancients have said:
To bathe in the great ocean is to use the waters of hundreds of rivers...
Letter 5
The Ten Thousand Dharmas
have no True Nature
From your letter, I learned that in recent days you have engaged in earnest cultivation, examining yourself, mending your ways and following the path of the sages, with no desire for empty fame. I am very happy indeed!
To follow in the footsteps of the Buddhas and sages and escape Birth and Death, you should first develop an attitude of shame and repentance, abandon evil ways, perform wholesome deeds, keep the precepts and practice self-restraint. You should aim for the Truth and practice to your utmost ability. Otherwise, there is deceit within deceit. Thus, understanding the Dharma is not difficult; practice is the real difficulty! Many intelligent persons merely verbalize but fail to practice. They therefore waste an entire lifetime, spoiling a visit to the jewelled mountain and returning empty-handed. What a great pity! Their deluded thoughts flare up unchecked because they are not earnest in maintaining correct thought. If they would only concentrate on one realm, deluded thoughts would be converted into “correct wisdom.”
Therefore, as the saying goes:
If the king rules wisely, rebels and bandits will become like his own sons; if he rules unwisely, even his closest friends will turn into enemies.
As common beings, who among us is not afflicted by delusion and evil karma? However, if you take precautions in your daily life, afflictions will not flare up whenever you meet with adverse circumstances. Even if they do arise, you will be aware of and eradicate them. The conditions leading to afflictions are numerous. Most powerful among them are wealth, lust and unusual adversities.
If you realize that ill-gotten gains are more dangerous than venemous snakes, you will not desire them when you see them. On the other hand, to assist fellow beings is precisely to lay the foundation for our own future merit and virtue. Knowing this, whenever those in need seek your help, you should not be stingy and refuse, developing afflictions in the process.
As for lustful thoughts, when you come across women as beautiful as flowers or precious gems, even women of pleasure and courtesans, you should view them as your own sisters and, with a compassionate mind, seek to rescue them. In this way, you will not be moved by beautiful forms or swayed by lustful thoughts. Within the family, husbands and wives should respect one another as guests ...
When encountering adverse circumstances, you should develop thoughts of compassion, forgiving those who do not realize their mistakes and avoiding disputes. You should think: “in my previous lives, I have caused suffering and hurt sentient beings on many occasions. If I meet with adversity today, it is merely the repayment of previous debts.” Thinking thus, you become naturally content and do not develop a mind of anger and vengefulness.
However, these methods are for those of low capacities. In the case of sages who have cultivated for a long time, all afflictions become the “illuminating Mind Store” – the ten thousand dharmas have always been without self, the adverse or beneficial consequences of all actions depend on the individual alone.
Faith, Vows and Practice form the cornerstone of Pure Land. If these three conditions are fulfilled, rebirth in the Land of Ultimate Bliss will be achieved. You should pay particular attention to Faith and Vows, and wish wholeheartedly to achieve rebirth in the Pure Land ... [and not as a celestial being or a Dharma Master, however awakened, as these are still within the realm of Birth and Death]. Only then will your Faith and Vows reach Amitabha Buddha so that His Compassionate Vow may embrace you.
In this connection, Elder Master Ou I has said:
Achieving rebirth in the Pure Land depends entirely on Faith and Vows, while the level of rebirth depends on the depth of practice.
This is a truth as solid as steel – even if a thousand Buddhas were to appear on earth, it would not change. Only by firmly believing in this truth will you have a destiny in the Western Pure Land.
If you experience difficulty in reaching one-pointedness of mind, you should focus your mind and recite with care. The main criteria of such concentration are utter sincerity and earnestness. It is very difficult to achieve one-pointedness of mind without utter sincerity. However, sincerity is not enough. You should next listen attentively to the recitation. Whether or not recitation is performed aloud, it should originate from the mind. It then proceeds from the mouth and enters the ears (even if you recite silently, the marks of oral recitation still exist in the mind). With mind and mouth reciting clearly, the ears hearing clearly and the mind thus concentrated, deluded thoughts will cease by themselves.
You have now reached your fifties. If you wish to attain liberation in this very life, you should concentrate on the Pure Land method. The Diamond Sutra and the Lotus Sutra should be temporarily set aside, until such time as you fully possess the Pure Land principles and achieve one-pointedness of mind through Buddha Recitation. If you spend time studying while you are trying to engage in cultivation, you may not have the time or energy. Thus, you will achieve neither and lose the benefits of both.
Comments
Post a Comment