Phải
Tuần Tự Tiến Tu
Người tu Tịnh Độ, muốn niệm Phật được bền lâu, phải tùy theo
tinh thần, sức khỏe, và hoàn cảnh của mình mà đặt thời hạn, rồi lần lần tăng
tiến, chớ nên bước đầu đã vội hành trì quá nhiều. Như người đi quá gấp, tất dễ
bị vấp ngã.
Kẻ chưa lượng sức mình, mà vội hành trì quá mức, sau có
thể vì mệt mỏi chán nản rồi bỏ trôi luôn.
Đại để người tu môn Niệm Phật, nên phân làm định thời và không
định thời. Định thời là mỗi ngày đều
phải có thời khóa nhứt định, lại nên ghi số là bao nhiêu câu. Không định thời là ngoài các thời khóa,
đi đứng nằm ngồi đều niệm thầm, nhưng niệm thả không ghi số. Điểm cốt yếu của
sự Niệm Phật là dù niệm chậm hay mau, cũng phải rành rẽ rõ ràng, tâm bắt kịp
tiếng niệm, tâm và tiếng dung hòa nhau. Cứ như thế niệm lâu thành thuần thục,
sức niệm mau dần, có thể tăng từ một ngàn, hai ba ngàn, một muôn, bốn năm muôn,
cho đến mười muôn câu trong mỗi ngày đêm.
Có người bảo: "Tôi đã nhiều lần thí nghiệm qua, dù với cách
nào cũng không thể mỗi ngày đêm niệm đến mười muôn câu được. Cho nên lời xưa
nói: Mỗi
ngày đêm lấy mười muôn câu làm định khóa, đại khái nên hiểu một ước số để
khuyến tấn mà thôi."
Lời nói trên, chỉ đề cập đến sự "thí nghiệm" nhưng
chưa bàn đến cách "tập luyện".
Theo Đạo
Nguyên pháp sư, nếu tập luyện cho tinh thuần, mỗi ngày đêm hành giả có thể
niệm đến mười muôn câu Phật hiệu, nhưng phải y theo mấy điều kiện như sau:
1. Phải ngồi mà niệm.
Tuy đi đứng nằm ngồi đều có thể niệm Phật, nhưng muốn niệm cho mau mà vẫn nghe
được rành rẽ rõ ràng, thì nên ngồi mới thích hợp.
2. Nên dùng chuỗi nhẹ
và lấy mười câu làm một đơn vị. Bởi nếu niệm mau mà mỗi câu đều lần một hạt
chuỗi, e tay lần không kịp, dù có kịp cũng dễ bị chứng đau gân tay và mỏi nhức
chả vai.
3. Chỉ niệm bốn chữ A Di
Đà Phật, không niệm sáu chữ. Bởi niệm sáu chữ một muôn câu, nếu rút ngắn
niệm bốn chữ, có thể lên đến một muôn năm ngàn câu.
4. Phải niệm theo lối Kim
Cang trì, nghĩa là chỉ sẽ động môi mà thôi. Nếu niệm thầm hoặc ra tiếng, sợ
e niệm không được mau, và khi cổ động cho tiếng phát ra khỏi miệng, phải mất
một khoảng thời gian. Niệm ra tiếng một muôn câu, đổi lại niệm theo lối Kim
Cang trì, có thể lên đến hai ba muôn câu.
Nếu y theo bốn điều kiện trên đây tập luyện cho tinh thuần, lâu
ngày lâu tháng sức niệm càng mau chóng, nhưng vẫn không mất sự rành rẽ, rõ
ràng. Như thế luyện cho đến khi nào niệm một
ngàn câu chỉ mất năm phút làm mục đích. Thế thì trong một giờ niệm một muôn câu
cộng lại tốn năm mươi phút, còn mười
phút để thay đổi oai nghi cho khỏi mỏi nhọc hoặc đứng lên lễ Phật, hoặc
buông chuỗi, chắp tay, vừa đi nhiễu Phật, vừa nhẹ hô hấp để lấy sức. Cách thức
vừa niệm vừa nghỉ ngơi như thế, niệm mười muôn câu duy phí có mười giờ. Trong
một ngày đêm hai mươi bốn giờ, trừ ngủ nghỉ sáu giờ, ăn
uống, đại tiểu tiện ba giờ, mười giờ để khóa niệm mười muôn câu, cộng lại hết mười chín giờ, hãy còn dư ra năm
giờ đồng hồ.
Năm
giờ ấy, hoặc để làm công chuyện vặt, hoặc tĩnh tọa hay xem kinh vẫn
còn thư thả.
Cultivate Step by Step
If the
Pure Land practitioner wishes to cultivate in a lasting way, he should
establish a timetable and, depending on his inclinations, health and particular
situation, grow progressively more diligent. He should not be over-ambitious at
the very beginning, reciting too much for too long.
Like a pedestrian
who should not walk too fast lest he stumble and trip, those who do not know
their limits and go overboard in practice can be discouraged by fatigue and
stress and abandon all cultivation.
In
general, the Buddha Recitation practitioner should have two periods of
practice: fixed and unfixed.
"Fixed period of practice" means that each day
we should have a predetermined period of recitation during which we record the
number of utterances.
"Unfixed period of practice" means that outside
the fixed period, we should always silently recite the Buddha's name whether
walking, standing, reclining or sitting, but no recording is necessary.
The main point to
remember about Buddha Recitation is that whether reciting slowly or fast, we
should do so distinctly and deliberately, the mind closely paralleling the
utterances, mind and utterances in unison. Reciting in that way over a long
period of time makes recitation second nature, and the practitioner can go from
one thousand to over one hundred thousand utterances per day.
Comments
Post a Comment